“Các cậu nhìn xem, thầy cô không cho chúng ta tới gần cửa sổ, nhất định có vấn đề!” Triệu Nhất Triết lại đứng ra mở cuộc họp.
Vu Kiều Kều không đồng ý: “Mẹ tớ bảo ở bên cửa sổ lạnh lắm, sợ chúng ta bị ốm nên mới không cho đến gần, có thể có vấn đề gì được chứ?”
“Đúng vậy!” Vương Tiểu Hổ cũng đồng ý kiến với Kiều Kiều, trong lòng thằng nhóc vẫn còn hơi giận dỗi việc bị quái thú nhỏ đánh bại.
Triệu Nhất Triết nóng nảy nói: “Không cho chúng ta đi ra cửa, cũng không cho chúng ta tới gần cửa sổ, điều này mà bình thường à?” Thấy không thể trông cậy vào Vu Kiều Kiều và Vương Tiểu Hổ, cậu bé chỉ có thể nhìn về phía những người bạn khác.
Phương Hân Duyệt chớp chớp mắt, có vẻ không hiểu lắm nên giơ tay kéo kéo người đứng bên cạnh vẫn im lặng không nói gì - Ngô Mộc Thần.
Ngô Mộc Thần là cháu ngoại của Đỗ Thụy, nhỏ nhỏ gầy gầy, đôi mắt tròn xoe rất giống con nai con. Thích Mê thật sự không tìm thấy áo lông vũ của học sinh nam nên đã mặc cho cậu bé bộ cái áo màu hồng phấn.
Từ khi bắt đầu mặc cái áo này vào cậu bé chưa hề nói chuyện một câu nào.
Phương Hân Duyệt túm lấy cậu bé thì cậu bé cũng không thèm để ý.
Lúc này, Vu Kiều Kiều bỗng nhiên hô lên: “Tớ biết thầy cô đang giấu chúng ta điều gì rồi.”
Triệu Nhất Triết rất vui mừng khi có người cùng phe với mình, cậu bé vội hỏi: “Điều gì?”
Vu Kiều Kiều nghiêm túc nhíu đôi lông mày nhỏ của mình, cô bé giương nanh múa vuốt lên: “Nhất định là bởi vì… Bên, ngoài, có, quỷ!”
Năm đứa nhỏ im lặng vài giây.
Triệu Nhất Triết sợ tới mức lùi một bước, cậu bé vội xua tay: “Không, không có khả năng đấy! Cha tớ đã nói, trên thế giới không có quỷ!”
“Có! Tớ đã nhìn thấy!” Vu Kiều Kiều chắc chắn phản bác, cô bé nói: “Tóc dài, váy đỏ, đáng sợ…” Cô bé vừa ra dấu, vừa liếc mắt lên đã thấy Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, lời nói còn chưa xong đã im lặng ngậm chặt miệng lại.
Trịnh Viện Viện nghiêng đầu, mỉm cười.
Vu Kiều Kiều: Sợ quá!
Thích Mê đi ra khỏi nhà trẻ và đi về phía căn hộ chung cư cho thuê của mình.
Ở thế giới nguyên bản, để thuận tiện cho việc đi làm ở nhà trẻ cho nên cô đã thuê một căn hộ chung cơ nhỏ gần đó, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ.
Cô quyết định lấy nơi đó làm điểm đến tiếp theo của mình, ở chỗ này cô cẩn thận tìm kiếm trong các tòa nhà và cửa hàng để xem có thứ gì cô có thể sử dụng và ăn được hay không.
Dọc theo đường đi, bóng đêm thật sự yên tĩnh, cô cố ý khống chế lực độ của mỗi bước chân cho nên âm thanh phát ra khi đi trên đường không quá to. Khi gió lớn hơn một chút thì tiếng bước chân có thể bị che khuất hoàn toàn trong đó, nhưng đáng tiếc là, đôi mắt của cô vẫn chưa thể thích ứng với bóng đêm ở nơi này, một đường đi đến đây, cô chỉ có thể dùng điện thoại di động để chiếu sáng.