Vương Tiểu Hổ ưỡn ngực, thằng bé đứng lên: “Nào nào, cậu cho tớ mượn đi! Một chút thôi! Chỉ một chút thôi!”
Thằng nhóc này là đứa nhỏ lớn nhất trong lớp, đã gần năm tuổi, lớn lên vừa cao vừa khỏe, cao hơn Hân Duyệt gần nửa cái đầu, thằng nhóc vừa đứng lên, Phướng Hân Duyệt có với thế nào cũng không tới.
Triệu Nhất Triết nhìn trò hề không thể hiểu được này, ghét bỏ liếc vài cái với vẻ xem thường: Đồ trẻ con!
Thích Mê thấy cuộc chiến tranh nhỏ giữa hai nhóc con càng ngày càng nghiêm trọng, vội vã đi tới hỏi: “Sao lại cãi nhau rồi?”
Đỗ Thụy xé mở túi mì ăn liền đóng gói, bỏ phần mì vào ấm nước, đậy nắp lại rồi cũng bước sang đây.
Tay áo của Phương Hân Duyệt đã xắn lên lên được một nửa, một tay cô bé bắt lấy cánh tay Vương Tiểu Hổ, một tay còn lại thì giơ lên cao: “Cô giáo, cậu ấy lấy cái chảo nhỏ của em!”
“Tớ chỉ muốn mượn dùng một chút thôi!” Vương Tiểu Hổ lo lắng đến mức mặt mũi nhăn hết lại.
“Đúng vậy, cô giáo, cậu ấy bắt nạt mẹ của em!” Vu Kiều Kiều ngồi thẳng dậy, cô bé nghiêm túc nói: “Mẹ Hân Duyệt đang chuẩn bị chiên lạp xưởng cho em thì Vương Tiểu Hổ đã lấy chảo đi mất rồi.”
Mẹ ruột của cô bé - Trịnh Viện viện câm nín không biết nói gì mà chỉ đứng nhìn: “…”
Vương Tiểu Hổ thấy hai bạn nữ đều nhằm vào mình, cầm chảo ném sang cho Triệu Nhất Triết: “Bởi vì, bởi vì, ai bảo cậu ấy dùng quái thú đánh chết Ultraman của em, em phải tìm cho Ultraman của em thêm một cái chảo làm vũ khí!”
“Tớ không cố ý mà!” Triệu Nhất Triết trừng mắt nhỏ.
Đỗ Thụy nghe xong, khuôn mặt bình thường luôn vô cảm của anh ấy thậm chí đã xuất hiện chút ý cười, anh ấy cầm gói gia vị rồi xoay người rời đi.
Thích Mê nghĩ nghĩ, cô tìm từ một đống đồ chơi ra một người nhỏ cầm cây súng bằng nhựa rồi đưa cho Vương Tiểu Hổ: “Ultraman sao có thể dùng cái chảo màu hồng nhạt này được? Cô cảm thấy dùng cái này tốt hơn, súng máy, vũ khí nóng.”
Vương Tiểu Hổ nhìn thấy, nghĩ nghĩ một hồi, sau đó ném cái chảo trong tay xuống mặt đất: “Trả lại cho cậu!”
Thằng nhóc chuẩn bị lấy đi khẩu súng trong tay Thích Mê thì Thích Mê lại cố ý giơ tay lên cao: “Bạn học Vương Tiểu Hổ, một người đàn ông thì không được ném món đồ chơi như thế này, em phải làm như thế nào?”
Vương Tiểu Hổ thở dài một tiếng rõ to “Ai”, sau đó thằng nhóc nhặt cái chảo màu hồng ở dưới đất lên đưa cho Phương Hân Duyệt, còn to giọng trả lời: “Đây, trả lại cho cậu”
Phương Hân Duyệt đoạt lại cái chảo.
Thích Mê tiếp tục nói chuyện: “Hân Duyệt, bạn học Vương Tiểu Hổ đã trả lại đồ chơi cho em rồi, cười lên một cái nhé?”
Phương Hân Duyệt tiến về phía Thích Mê lễ phép cười giả vờ: Hì hì.
Thích Mê cười cười, cô ngửi được mùi mì tôm hương vị hải sản thơm lừng khắp phòng thì gọi mấy đứa trẻ dậy ăn cơm. Một túi mì gói, nóng hầm hập, vừa vặn chia cho sáu đứa nhỏ.