Chương 20

Không thể nào.

Nội tạng bị hút ra ngoài rồi à?

Thích Mê nhịn không được lại run rẩy, cô ra khỏi kho hàng, đặt bánh mì vào trong xe mua sắm, đẩy hai xe “Chiến lợi phẩm” đầy ắp, nhanh chóng chạy về nhà trẻ.

*

Rầm, cả một xe mua sắm tràn đầy những món đồ chơi đổ xuống tấm đệm màu đỏ thẫm mang tới lúc trước, sáu đứa trẻ còn đang thức đều vội chạy tới xem.

Thích Mê lấy mấy cái áo bông nhặt được ở trên đường, mặc lên người tất cả mấy đứa trẻ.

“Ôi, cô Thích, quần áo này hôi quá đi.” Thằng nhóc Vương Tiểu Hổ che cái mũi lại, ghét bỏ nói.

Thích Mê kéo khóa cho thằng nhóc rồi nói: “Chịu hôi hay muốn chết lạnh đây hả? Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai cô lại ra ngoài tìm cái khác cho em.”

“Tìm?” Triệu Nhất Triết lanh lợi, lập tức phát hiện ra lời nói của Thích Mê có chút không hợp lý, “Cô giáo, mấy thứ cô mang về ở đây, cô không trả tiền sao?”

Thích Mê phản ứng lại trong một giây, lập tức giải thích: “Cái này là do những người anh hùng đi giải cứu mặt trời để lại cho chúng ta, không cần phải trả tiền.”

“Có thật vậy không?” Triệu Nhất Triết nhíu hàng lông mày nhỏ, mang theo nét mặt dò xét.

Thích Mê mỉm cười: “Đúng vậy, sao cô có thể nói dối các em được chứ?”

Vương Tiểu Hổ che cái mũi của mình, dáng vẻ như sắp bị mùi hôi làm cho ngất đi: “Ọe, những anh hùng đó không thể để lại quần áo không hôi cho em ạ?”

Thích Mê cười cười, ở chỗ này mà còn có thể nghe thấy mấy lời nói ngây thơ của trẻ con, đúng là chuyện hiếm có: “Đi chơi đi, cô giáo sẽ lấy đồ ăn cho các em ăn, những mà nói nhỏ một chút, còn có mấy bạn nhỏ còn đang ngủ nữa.”

“Vâng ạ ~” Bọn nhỏ thì thầm trả lời.

Sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ của Vương Tiểu Hổ, Thích Mê đứng dậy đi về phía đống lửa, vươn hai tay hơ trên ngọn lửa sưởi ấm. Đồ thể dục trên người vẫn không thể chiến thắng nổi sự lạnh lẽo, toàn thân cô bị kí©h thí©ɧ đến nổi da gà, Trịnh Viện Viện vừa nhìn thấy vậy đã thân thiết lấy chiếc áo lông vũ còn sót lại, mang tới khoác lên người cô.

Thích Mê cười cười với Trịnh Viện Viện, nói: “Cảm ơn.”

“Chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Trịnh Viện Viện cười ngồi trở lại vị trí cũ của mình.

Cùng lúc đó, Đỗ Thụy đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy nước.”

“Vẫn nên để tôi đi thôi.” Thích Mê lo lắng nói.

Bước chân Đỗ Thụy dừng lại, biểu cảm tuy rằng không thay đổi nhiều, trước sau vẫn là một khuôn mặt than, nhưng Thích Mê vẫn cảm thấy, hình như anh ấy đã hơi tức giận.

“Cô Thích, tôi biết cô có ý tốt, nhưng mọi chuyện không thể chỉ dựa vào một mình cô được.” Anh ấy nói.

Thích Mê chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cái gì, cho đến khi Trịnh Viện Viện lên tiếng, nói một câu “Cô cứ để thầy Đỗ đi đi”, cô mới ậm ừ đáp ứng một tiếng.

Đỗ Thụy xoay người, cầm ấm nước ra cửa.