Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô tặc lưỡi, quay lại nhìn mấy cái xác.

Chắc không nên lấy quần áo trên người xác chết đâu nhỉ?

Do dự hai giây, cô nhận ra sự thật: Lấy nó đi, còn hơn là chết lạnh.

Cô chiếu đèn xung quanh, chọn vài chiếc áo khoác và chăn bông không có xác chết, dí vào mũi ngửi ngửi, vẫn ổn, ngoại trừ mùi bụi, không có mùi máu. Nghĩ rằng chỉ cần không nói cho họ biết quần áo này lấy từ đâu thì chắc không sao, nên cô gấp mấy thứ này lại, vác trên vai.

“A, đau—”

Tiếng phụ nữ hờn dỗi đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Thích Mê sửng sốt.

"Quỷ này, nhẹ thôi!"

Thích Mê: "???"

Anh chàng tốt.

Lúc này còn nhàn hạ hưởng thụ như vậy.

Cô chậm rì rì quay đầu lại, cửa kho hàng cuối siêu thị khép hờ, tiếng bàn lắc lư từ bên trong phát ra. Vừa rồi cô tập trung tìm đồ vật quá nên không nhận ra có nhạc đệm sôi nổi như vậy.

Thích Mê cười thầm, vác đồ trên vai bước ra cửa.

Cô cũng không thiếu đạo đức đến mức phá hoại việc tốt của người ta.

Nhưng khi cô vừa đến cổng siêu thị, tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ phá vỡ sự yên lặng.

Tiếng hét đột nhiên vang lên làm cô giật mình, hơn nữa không phải hét lên rồi im lặng, mà càng ngày càng nhỏ, cảm giác như cô ta đang phải chịu một loại đau đớn nào đó, kèm theo tiếng nức nở nghe như sắp chết.

Sau vài giây, tiếng rêи ɾỉ đột ngột dừng lại.

Xung quanh lại lặng ngắt như tờ.

Như thể đêm xuân hờn dỗi vừa rồi không hề tồn tại, thứ duy nhất còn lại là tiếng cửa kho bị mở ra.

Chạy!

Thích Mê tỉnh táo lại, lập tức chạy ra ngoài.

Đôi giày da nhỏ của cô giẫm lên nền đất, dồn dập nhưng có quy luật. Nhưng rất nhanh, quy luật này bị phá vỡ, thanh âm bắt đầu hỗn loạn, rõ ràng có thứ gì đó đang chạy theo sau, không cần suy nghĩ cũng biết là người trong nhà kho siêu thị vừa rồi.

Có thể ra tay gϊếŧ phụ nữ nằm dưới thân mình thì nhất định không phải loại người tốt đẹp gì.

Cũng không nhất thiết là con người!

Thích Mê cắn chặt điện thoại trong miệng, một tay siết chặt chăn bông và áo khoác, tay kia rút ra một con dao gọt trái cây ra.

Vừa xoay người lại, cô nhanh xác định chiều cao của kẻ đang chạy tới, sau đó nhanh chóng ném thẳng con dao vào đầu.

Leng keng!

Con dao gọt hoa quả bị bàn tay giơ lên

của người đàn ông chặn lại, rơi xuống đất.

Thích Mê lập tức thay đổi phương hướng chạy, dẫn hắn ta chạy càng xa nhà trẻ càng tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »