Chương 11

Bọn trẻ như bị dọa, mặt nghệt ra, lắc đầu.

Thích Mê nghiêng người, hạ giọng, ra vẻ thần bí: "Đó là bởi vì đây là nhiệm vụ bí mật của chúng ta. Nghe này, là bí mật đấy. Đương nhiên không thể tùy tiện nói ra, đúng không?"

"A? Vậy có nghĩa là Ultraman đánh nhau với quái thú đều là thật sao?" Triệu Nhất Triết há hốc mồm, cảm thấy kiến thức vốn có của mình đang lung lay.

Thích Mê khẳng định: “Đúng vậy, đương nhiên là sự thật.”

"Vậy nữ siêu nhân và ma tiên nhỏ cũng có thật sao?"

“Nó cũng có thật."

"Vậy cha mẹ chúng ta thật sự đã đi giải cứu mặt trời?"

"Đúng vậy!"

Vương Tiểu Hổ đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt khϊếp sợ: "Vậy là bà ngoại ông ngoại cũng đi sao? Ông nội em hai hôm trước vừa bị ngã gãy chân, ông ấy có thể đánh thắng được quái vật không cô?"

Thích Mê phát ngốc: "Hả?"

"Vậy dì của tớ cũng đi à? Dì ấy vẫn chưa có bạn trai!"

“Bà nội tớ đi giải cứu mặt trời rồi, vậy không còn ai nấu cơm cho tớ ăn nữa!”

……

Giữa lúc náo loạn, Triệu Nhất Triết lại giơ tay: "Vậy thầy cô ơi, sao thầy cô không đi cứu mặt trời ạ?"

"Cô cùng cô Trịnh và thầy Đỗ sẽ ở lại đây để bảo vệ các em. Đây là nhiệm vụ bí mật của bọn cô, nhỉ?" Thích Mê quay đầu lại nháy mắt với Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện.

Đỗ Thụy gật đầu.

Trịnh Viện Viện tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cô cũng gật đầu.

"Đã hiểu chưa? Khi cha mẹ các em đi cứu mặt trời, thầy cô sẽ bảo vệ các em." Thích Mê mỉm cười vỗ vỗ ngực.

“Nhưng em vẫn muốn mẹ của em—mẹ ơi!” Địch Vân Đồng, đứa nhỏ nhất có vẻ không tiếp nhận được, lại khóc lớn.

"Ai ui, sao bạn học Địch Vân Đồng lại khóc nữa rồi?" Thích Mê vội vàng bước tới bế cậu bé lên, Địch Vân Đồng sức khỏe không tốt lại gầy như hạt đậu nhỏ, cuộn tròn trong lòng cô như một con thỏ: "Không phải cô giáo vừa mới nói sao? Mẹ em đi cứu mặt trời rồi, đợi mặt trời mọc, mẹ và mọi người sẽ quay trở lại.”

"Em không muốn mẹ cứu mặt trời! Em không muốn—Em muốn mẹ——" Địch Vân Đồng ôm con gấu mẹ tặng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Biết cậu bé bây giờ chỉ đang phát tiết cảm xúc, nghe không lọt tai, Thích Mê im lặng ôm cậu bé, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

Ngẩng đầu lên liền thấy, Trịnh Viện Viện vẻ mặt nghiêm túc kéo Đỗ Thụy sang một bên, liếc nhìn về phía này, chắc là đang hỏi tình huống bây giờ là thế nào.

Lời vừa rồi nói dối đứa trẻ ba, bốn tuổi thì không sao, Nhưng Trịnh Viện Viện vừa nghe đã biết có điều gì đó không ổn.

Đỗ Thụy có chút khó xử, quay đầu nhìn Thích Mê, thấy cô gật đầu mới nói chuyện xuyên qua tận thế cho Trịnh Viện Viện nghe.