Chương 7

6

Khi tỉnh dậy, tôi đã bị trói thành đòn bánh tét, trong miệng nhét một miếng vải bẩn.

Xung quanh tối tăm lạnh lẽo, nhưng sao trông có vẻ quen quen nhỉ.

Đây chẳng phải là tầng hầm trong nhà tôi sao?

Kiêu ngạo dữ vậy.

“U, tỉnh rồi à?”

Tống Thụy phe phẩy điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu nhìn tôi, cười ngả ngớn, khác một trời một vực với vẻ ngây ngô ngượng ngùng của anh chàng đẹp trai lai tây trước đó.

Diễn xuất cừ khôi thật.

Tôi lắc đầu, ê a kêu lên.

Anh ta giật miếng vải ra, thô lỗ nâng cằm tôi:

“Có gì muốn nói?”

“Dập thuốc đi, hút trước mặt phụ nữ mang thai, anh còn có lương tâm không?”

Hiển nhiên, giáo dục công dân không có tác dụng với một kẻ bắt cóc.

Tống Thụy nhéo nhéo mặt tôi, híp mắt cười tủm tỉm:

“Cô mang thai con tôi chắc?”

“Thế là đủ rồi, còn phải dựa vào cô ta để lấy tiền chuộc.”

Ở chỗ tối, một tên đồng loã lên tiếng.

Tống Thụy miễn cưỡng dập điếu thuốc, nhìn tôi một cách kỳ lạ.

“Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của cô Ôn khi đối mặt với nguy hiểm, vậy cô Ôn đây thử ngẫm xem trong mắt Giang Thận cô đáng giá bao nhiêu?”.

Anh ta dùng mũi giày chỉ vào bụng tôi, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm:

“Không biết, cái này đối với Giang Thận đáng giá bao nhiêu?”

Thì ra là tống tiền Giang Thận.

“Vậy thì anh tính sai rồi.”

Tôi cố gắng bỏ qua cơn đau từ bụng dưới, giả vờ thoải mái nói:

“Giang Thận hận không thể gi.ết tôi cho hả giận, anh lại lợi dụng tôi để tống tiền hắn ta, anh tính sai rồi."

Bọn bắt cóc không thèm để ý tôi, ba người họ đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ khi quyết định nên đòi Giang Thận bao nhiêu tiền.

"Gọi trước đi rồi tính."

Tống Thụy ra lệnh. Sau một lúc.

"Không ai bắt máy."

Tống Thụy nhướng mày:

"Gọi lại lần nữa xem! Tên họ Giang đã sắp xếp nhiều người ở bên bảo vệ cô ta như vậy, tao không tin hắn ta lại nỡ lòng nhìn người phụ nữ mình yêu đau khổ."

Nghe xong tôi thấy không hiểu cho lắm, người phụ nữ Giang Thận yêu, đang nói tôi á?

Một lúc sau, vẻ mặt kẻ bắt cóc hơi tái.

"Còn chưa có người bắt máy?" Tống Thụy nghiến răng nghiến lợi.

"Không, hình như tao nghe họ nói Giang Thận... sắp chết."

"..."

"Tin tức có đáng tin không? Vậy tìm ai đòi tiền chuộc đây? Con đàn bà này phải làm sao bây giờ?"

“Hoảng cái gì!”

Tống Thụy nhếch mép cười lạnh: "Dù Giang Thận có ch.ết thì hắn cũng không bỏ mặc bảo bối của hắn đâu, tình nghĩa thanh mai trúc mã cũng đủ để nhà họ Giang giao ra một trăm triệu rồi."

Tôi kinh ngạc:

“Anh biết nhiều ghê.”

Chuyện tôi và Giang Thận là thanh mai trúc mã cũng điều tra ra được à, đúng là rất có trách nhiệm nghề nghiệp.