Chương 4

Có biết mình đang nói xà lơ gì không vậy cưng.

Từ ánh trăng sáng đến ATM coi tiền như rác, có phải là cách hơi xa rồi không?

Vâng, người phụ nữ làm đá kê chân chính là tôi.

Kẻ phản diện cúi đầu, cọ cọ hòn đá cuội dưới chân, giọng nói lại khàn thêm vài phần.

“Tôi…tôi cần một ít tiền.”

“Tôi sẽ trả lại cho cậu!” Giang Thần bé nhỏ khẩn trương đến mức hai mắt đỏ hoe, bất an siết chặt cổ tay áo.

Có gì đâu mà làm dữ vậy nè.

Tay nhỏ tôi vung lên, cho cậu ta mười nhân dân tệ.

“Nhớ phải trả lại cho tôi đó.”

“Còn phải tính tiền lãi, cậu có hiểu tiền lãi không?”

Dù trong tài khoản đã có mấy chục triệu, nhưng tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm, tích tiểu thành đại thì hơn.

“Cám ơn cậu.” Giang Thần bé nhỏ lúng túng vươn tay nhận tiền, trên mặt thoáng hiện ý cười.

Làn khói mù trên mặt dần tan biến, trong sáng như một cậu bé đơn giản hạnh phúc.

Haizzz

Chớp mắt hơn mười năm trôi qua, cậu bé đơn thuần trong trí nhớ của tôi đã dần trở nên biếи ŧɦái.

“Đang nghĩ gì vậy?” Phiên bản phóng to của Giang Thần bé nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, đẹp đến ngây người.

“Nghĩ xem anh trả tiền cho em chưa?” Mười tệ, nếu tính lãi suất mười mấy năm, thì cũng là một số tiền khổng lồ.

Có khi tôi có thể bước lên một giai cấp khác thì sao.

Giang Thần bị tôi làm cho nói không nên lời, im lặng lái xe.

Tiếng chuông điện thoại quỷ dị vamg lên trong không gian yên tĩnh.

Tôi ngay lập tức đưa tay ra đè lại.

Ngồi trong xe của nhân vật phản diện nghe điện thoại từ đối thủ một mất một còn của hắn, trừ khi tôi chán sống.

“Sao không bắt máy?”

“À, cuộc gọi rác thôi.”

“Hứa Gia Minh, anh thấy rồi.”

Giang Thần dừng xe lại bên đường, đôi tay với khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, gõ nhịp có nhịp không.

“Nghe đi.”

“Có cần anh xuống xe tránh không?”

Đôi mắt đen trầm lặng sâu kín, nụ cười lạnh như băng.

Tôi nhớ rất rõ.

Lần trước hắn cũng cười như vậy.

Ngày hôm sau, Tập đoàn Trần thị xưng bá một phương phá sản.

Nam chính, thật xin lỗi, hôm nay hoặc là anh ch.ết, hoặc là tôi sống.

Tôi vừa bắt máy, Hứa Gia Minh đã chửi tôi một tràn:

"Ôn Ninh, cô bị bệnh sao? Ngày mai không đi làm thì cút đi!"

Lúc này, theo mạch truyện, tôi nên tiếp tục làm thư ký của Hứa Gia Minh.

Vấn đề là.

Hiện thự đã tè le ra thế này, vai nữ phụ xấu xa ngủ với nhân vật phản diện, tôi còn cẩn trọng làm nhiệm vụ chi nữa.

Để diễn tốt vai chó liếʍ, tôi đã ép mình làm thư ký của Hứa Gia Minh trong nửa năm.

Mỗi ngày dậy sớm hơn gà và đi ngủ muộn hơn chó.

Hứa Gia Minh đồ ông chủ chó tha ma bắt này, một xu tiền lương cũng không chịu trả cho tôi.

Anh ta thậm chí còn không ký hợp đồng lao động, chỉ ỷ vào việc tôi "liếʍ" anh ta.

Quần què thiệt chứ.

“Hứa Gia Minh, chờ nhận thư của luật sư đi!”

Cúp điện thoại, sẵn tiện kéo số vào danh sách đen luôn.

Giang Thần nhẹ giọng cười, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy vui sướиɠ.

Anh trai phản diện à, không cần phải hả hê vậy đâu.

"Anh biết một số luật sư giỏi, để anh giới thiệu cho em." Tốc độ làm việc của Giang Thần rất nhanh, cả đêm gửi ID WeChat của luật sư cho tôi, như thể sợ tôi sẽ hối hận.

Tôi đang thêm từng người một vào list bạn bè.

Thì tin nhắn WeChat của Hứa Gia Minh đột nhiên hiện lên.

“Cô cố tình làm vậy phải không?”

Tôi trả lời lại bằng một biểu tình“ngu lon”, chuẩn bị xóa liên lạc như khi nãy.

“Ôn Ninh, cô có tin là tôi sẽ tiết lộ bí mật của cô không hả?"