"Em khó chịu chỗ nào?"
Giang Thận đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, giọng khàn đến kỳ cục.
"Anh biến đi."
Tôi tức giận, càng tức giận hơn khi không có gì trong tay để ném hắn.
“Ninh Ninh, đừng nóng giận, vừa mới sinh xong, tức giận không tốt cho cơ thể.” Mẹ nuôi đẩy Giang Thận ra, đi tới bên cạnh tôi, đau lòng sờ lên khuôn mặt tôi.
"Đều do mẹ đến muộn, Giang Thận bắt nạt con đúng không?"
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ nuôi, tôi càng khóc to hơn.
"Giang Thận đưa người phụ nữ khác về nhà, cố ý chọc giận khiến con sinh non!"
Ánh mắt mẹ nuôi sắc lẹm nhìn qua: "Có thật không?"
“Không,” Giang Thận thở dài, “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi, con muốn nói chuyện với Ninh Ninh.”
Mẹ nuôi rời đi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
"Chúng ta ly hôn đi."
Không đúng, tôi và Giang Thận vốn chưa kết hôn.
“Vậy kết hôn trước, sau lại ly hôn!” Tôi hung hăng nói.
"Không được nói bậy."
Giang Thận ở bên cạnh đổ đầy một chậu nước nóng, thấm ướt khăn mặt, nghiêm túc mà tinh tế lau mặt cho tôi, rồi nắm chặt bàn tay tôi.
"Ninh Ninh, đừng tức giận."
"Em không tức giận, anh tuyển cô ấy vào công ty là có ý gì?"
Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, không người đàn ông nào có thể thoát khỏi hào quang của nữ chính.
Âm thanh duy nhất trong phòng bệnh là tiếng đồng hồ tích tắc.
Tôi lau mặt thật mạnh.
Giang Thận nửa quỳ bên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy tự giễu.
"Em muốn cô ta ở lại với Hứa Gia Minh phải không?"
"Cô ta ở bên cạnh Hứa Gia Minh, em có thể không chút do dự rời đi thế giới này, đúng không?"
12
Tôi kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng, Giang Thận không nhịn được bật cười:
“Quả nhiên là như vậy.”
“Dù anh biết em không phải người của thế giới này, nhưng anh vẫn ích kỷ không muốn buông tay em.”
Tôi hoàn toàn ngây người.
“Thế nên anh tuyển cô ấy vào công ty chính là để ngăn cản em quay về?”
Giang Thận khàn giọng nói: “Đây là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ ra.”
Tôi hoàn toàn vô ngữ.
“Ai nói với anh, bọn họ không ở bên nhau thì em có thể rời đi?”
Tôi vô cùng phiền muộn:
“Đêm đó em ngủ nhầm người rồi, em vĩnh viễn không thể quay về.”
Giang Thận không thể tin ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ giống như trúng xổ số.
“Em nói là thật sao?”
Tôi nhăn mặt: “Giả.”
Giang Thận cúi đầu cười, nhưng hốc mắt lại hơi phiếm hồng.
Mũi tôi có chút chua xót, tim giống như có hàng ngàn con kiến
đang gặm nhấm.