Chương 12

Đời trước, bố tôi là một kẻ ham mê cờ bạc, tôi chỉ có thể hâm mộ những đứa trẻ khác cuối tuần ôm giá vẽ ra công viên vẽ tranh.

Đến khi xuyên vào tiểu thuyết, chuyện đầu tiên tôi làm chính là báo danh vào ban mỹ thuật.

Thứ tôi vẽ nhiều nhất là Giang Thận.

Từ khi hắn mười tuổi cho đến khi tốt nghiệp cấp 3, trong di động, tranh vẽ hắn còn nhiều hơn cả ảnh tôi tự chụp.

Thế nhưng từ sau sinh nhật 18 tuổi, hắn không để tôi vẽ tranh cho hắn nữa.

Quan hệ của chúng tôi dần dần xa cách.

Mãi cho đến khi tôi vào công ty của nam chính, thái độ Giang Thận đối với tôi càng lạnh nhạt hơn.

Ai, tìm lòng đàn ông như mò kim đáy bể.

Tôi cầm cây cọ lên trầm tư một lúc, không hiểu sao trong đầu hiện lên khuôn mặt gồ ghề của Tống Thụy.

Nếu dựa theo cấu trúc xương, sau đó lại tái tạo diện mạo trước khi phẫu thuật thẩm mỹ căn cứ theo từng bước chỉnh dung…

Tôi dừng bút lại, nhìn gương mặt hiện lên trên giấy.

Có lẽ, tôi thực sự biết hắn ta.

9

Lúc 5 tuổi, Giang Thận từng bị lừa bán, cha mẹ nuôi của Giang Thận đã mua hắn, nhưng họ bắt đầu ng.ư.ợc đ.ãi hắn sau khi có con mình.

Lũ trẻ trong làng cũng hùa theo gọi Giang Thận là đứa con hoang, là cẩu tạp chủng.

Trong đám trẻ đó, người bắt nạt Giang Thần nhiều nhất chính là một cậu nhóc tên Tống Thiên, cậu ta thường dẫn một đám lính nhỏ đi theo nhụ.c mạ và đá.nh đập Giang Thận.

Tôi nhớ rõ trong nguyên tác, kết cục của Tống Thiên cũng khá bi thảm, hắn ta bị Giang Thận sau khi trưởng thành tra tấn đến không ra hình người.

Nếu Tống Thụy là Tống Thiên khi lớn lên, vậy hẳn đã bị Giang Thận tr.a tấn đến ch.ết từ lâu, sao có thể có cơ hội chỉnh dung để trở thành kẻ bắ.t c.óc?

Khi còn nhỏ, tôi cũng có vài lần chạm mặt với Tống Thiên, phần lớn là tôi bắt gặp lúc hắn ta đang bắt nạt Giang Thận, sau đó tôi liền đánh hắn một trận.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn ta, hắn ta đang chạy trốn trong rừng, gặp người thì nói rằng Giang Thận đã bóp ch.ế.t Đại Hoàng.

Đại Hoàng là con chó trong nhà cha mẹ nuôi của Giang Thận và cũng là bạn thân nhất của hắn.

Giang Thận bị cha mẹ nuôi đ.á.nh đến thương tích đầy mình, nhưng vẫn nghiến răng thà ch.ế.t chứ không chịu nói ra nơi hắn chôn Đại Hoàng.

Nếu nói có khi Đại Hoàng sẽ trở thành một món ăn trên bàn mất.

Vì vậy hắn thà bị đ.á.nh tới hộc m.áu cũng không chịu nói ra, mắt lạnh nhìn Tống Thiên.