Editor: May
Bảo mẫu ôm Chúc Chúc xuống dưới, Chúc Chúc vừa uống sữa xong trong miệng còn ngậm núʍ ѵú cao su, mở to một đôi mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Diệp Trăn, quơ chân múa tay lên, còn chưa biết nói, chỉ biết há to miệng phát ra âm thanh a a, sáng sớm đã sức sống mười phần.
Núʍ ѵú cao su ngậm trong miệng vẫn là bảo mẫu cố ý cho bé, nếu không vừa không chú ý liền nhét tay vào trong miệng, ăn đến tay đều ướt dầm dề nước miếng, còn vô tội cười ha ha với bạn, rất giống con trai ngốc nhà địa chủ.
“Chúc Chúc, tới, mẹ ôm một cái.” Diệp Trăn ôm bé con, vừa đùa với Chúc Chúc vừa hỏi bảo mẫu tình huống của Chúc Chúc, “Đêm qua Chúc Chúc dậy mấy lần, uống sữa mấy lần? Có khóc không?”
Bảo mẫu nhà họ Lục đều là chuyên nghiệp làm hết phận sự, trả lời từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Phu nhân, cô yên tâm, tôi giữ nhiều đứa bé như vậy, Chúc Chúc là đứa bé ngoan nhất tôi từng thấy, buổi tối dậy hai lần, uống sữa hai lần đổi tã một lần, chỉ khóc một lần, tôi vừa xuất hiện, bé lập tức không khóc.”
“Hóa ra Chúc Chúc nhà chúng ta là một bé ngoan,” Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, nhìn bảo mẫu kia, “Chị vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay để tôi chăm sóc Chúc Chúc.”
Bảo mẫu cười cười, “Đâu có, đều là nên làm.”
Diệp Trăn nắm tay nhỏ của Chúc Chúc, nhưng vừa rồi Chúc Chúc chỉ để ý cô một chút, sau đó liền tập trung toàn bộ tinh lực vào núʍ ѵú cao su ngoài miệng, tập trung tinh thần mυ"ŧ lên, không cho Diệp Trăn một chút mặt mũi.
Chúc Chúc sinh ra cũng đã hơn một tháng, ở dưới nuôi nấng của bảo mẫu người hầu trong nhà và Lục phu nhân, lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, gương mặt có béo đô đô của trẻ con, ôm ở trên tay cũng nặng hơn không ít, thành một tiểu mập mạp ngoại trừ ăn chính là ngủ.
“Tiểu mập mạp, con phải lớn thật xinh đẹp, con xem mẹ lớn lên đẹp như vậy, ba con…… Cũng tạm được, ngàn vạn không thể lãng phí gien ba mẹ, biết không?”
Chúc Chúc không để ý cô, mí mắt hạ xuống, ngậm núʍ ѵú cao su liền ngủ.
“Phu nhân, đưa đứa bé cho tôi đi.” Dì Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Không cần, tôi ôm thêm một lát, không mệt.”
Vừa nói xong, ngoài biệt thự có người đi vào, nói khẽ với Diệp Trăn: “Phu nhân, ngoài cửa có người tìm, cô ta nói cô ta tên Diệp Tình, là chị ruột của cô.”
Nghe được tên Diệp Tình, Diệp Trăn hơi sửng sốt.
Đã bao lâu không có gặp qua Diệp Tình? Liên hệ giữa cô và Diệp Tình, hình như là ở một tháng trước, lúc cô mới vừa sinh con xong, ở bệnh viện nhận được tin nhắc chúc mừng kia.
“Chị ta tới làm gì?”
“Không biết, cô ta không có nói, phu nhân, cần tôi đuổi cô ta đi không?”
Phần lớn người hầu nhà họ Lục đều hiểu rõ chút tính cách của người nhà họ Diệp, Lục phu nhân và Lục Bắc Xuyên cũng từng nói qua, nếu người nhà họ Diệp tới, phải nói với bọn họ một tiếng.
Chỉ bằng xem Diệp Trăn trong lúc mang thai mà nhà họ Diệp chỉ gọi tới mấy cuộc gọi ít ỏi, đó cũng không phải gia đình tốt.
Diệp Trăn suy tư một lát, lấy tính cách thanh cao kia của Diệp Tình, không có chuyện lớn, phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng tới cửa thăm.
“Để chị ta vào đi.”
“Vâng.”
Diệp Trăn giao Chúc Chúc cho bảo mẫu, kêu bảo mẫu mang đi phòng trẻ con trên lầu nghỉ ngơi, cô ngồi ở phòng khách chờ Diệp Tình.
Không bao lâu, người hầu dẫn Diệp Tình đi vào.