Chương 85

Editor: May

Lục Bắc Xuyên mặt vô biểu tình đi tới từ một bên, ngựa quen đường cũ ôm eo Diệp Trăn, đứng ở đối diện Lâm Trạm, lạnh lùng nhìn thẳng anh ta.

Thật ra con người Lục Bắc Xuyên có một du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh, không cho phép người hoặc vật của mình bị người mơ ước, chuyện này đối với anh mà nói, là không tôn trọng.

Trong lòng Diệp Trăn thở dài, trên mặt lại cười tủm tỉm nhìn Lục Bắc Xuyên, cũng thân mật kéo cánh tay anh, “Em và bạn học cũ nói hai câu thôi, sao anh lại tới đây?”

“Vừa rồi nghe được các người đang nói công đạo gì đó, nhất thời tò mò liền tới đây.” Lục Bắc Xuyên nửa híp mắt, thần sắc hơi mang áp bách nhìn Lâm Trạm.

Sắc mặt Lâm Trạm không đổi, không hề nói gì.

Ánh mắt đan xen, ẩn ẩn va chạm ra tia lửa kịch liệt.

“Lục tiên sinh nghe lầm, tôi và phu nhân của anh chỉ là đang ôn chuyện mà thôi.”

“Ôn chuyện?” Khóe miệng Lục Bắc Xuyên chậm rãi gợi lên một ý cười, nhưng xem ở trong mắt Diệp Trăn, lại là hãi hùng khϊếp vía.

Thân phận Lục Bắc Xuyên và Lâm Trạm vốn chính là đối lập, đối phó lẫn nhau, nhưng hiện giờ Lâm Trạm còn chưa có bất luận vốn gốc gì có thể giằng co với Lục Bắc Xuyên, ở đâu ra dũng khí đứng ở trước mặt Lục Bắc Xuyên gọi nhịp với anh?

Chẳng lẽ không phải che dấu âm thầm phát triển mới là thượng sách sao?



Diệp Trăn là thật sự xem không hiểu rốt cuộc hành vi chủ động đưa mình tới cửa này của Lâm Trạm là vì cái gì.

“Tooi biết, Lâm tiên sinh và vợ tôi là người quen cũ, đã từng có một đoạn quá khứ, nhưng tôi không phải người keo kiệt, quá khứ đã qua, không cần nhắc lại, cho nên công đạo trong lời Lâm tiên sinh, hoàn toàn là không cần thiết.”

Lời nói đối với một đoạn quá khứ của Lâm Trạm và Diệp Trăn, giống như thật sự không hề có khúc mắc.

Khoan dung rộng lượng, quả thực không giống như là lời Lục Bắc Xuyên sẽ nói.

Nói xong, Lục Bắc Xuyên lấy ra vòng tay huyết ngọc Lâm Trạm đưa cho Diệp Trăn lúc trước, đưa tới trước mặt Lâm Trạm, ánh mắt khinh miệt hài hước, giống như vòng tay huyết ngọc giá trị liên thành ở trong mắt anh là không đáng một đồng.

“Lâm tiên sinh vẫn là đưa vòng tay này cho người có duyên đi, mỗi một món trang sức vợ tôi đeo trên người, đều cần thiết là tôi đưa.”

Lục Bắc Xuyên đối với Lâm Trạm, thật là hiếm khi có kiên nhẫn và lời hay này, nói chậm rì rì? Chuyện này là không tồn tại ở trong từ điển hành vi của Lục Bắc Xuyên.

Tươi cười nơi khóe miệng Diệp Trăn hơi cứng lại, thật sự không thể phản bác lời nói tuyên bố chủ quyền của Lục Bắc Xuyên, nhưng tờ hợp đồng còn ở đó, cô nói theo Lục Bắc Xuyên: “Lâm tiên sinh, đa tạ ý tốt của anh, đây là món quà mẹ anh chuẩn bị cho con dâu tương lai, hơn nữa vòng tay lại quý báu như vậy, tôi thật sự không có phúc hưởng thụ.”

Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, hai vợ chồng nhất trí đối ngoại, thái độ rõ ràng tín nhiệm lẫn nhau, Lâm Trạm hẳn là hiểu rõ làm như thế nào mới đúng.

“Tôi không có ý khác, tôi tặng vòng tay này là muốn cảm tạ Lục phu nhân làm bạn và chăm sóc mẹ tôi ở một đoạn cuối cùng của sinh mệnh, tôi nghĩ tôi làm như vậy, mẹ tôi cũng sẽ rất vui lòng, hy vọng em đừng cự tuyệt.”

Lục Bắc Xuyên nhíu mày, “Lâm tiên sinh, vô tình mạo phạm, nhưng thứ tôi nói thẳng, lúc trước Diệp Trăn chiếu cố mẹ anh là không có nghĩ tới có bất luận hồi báo gì.”