Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mang Thai Con Của Vai Ác

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: May

Sau khi tách ra với Lục Thiếu Ngôn, không lạnh không nhạt nói: “Từng gửi tin nhắn cho chú, nhưng vẫn luôn không thấy hồi âm.”

Lục Thiếu Ngôn nhún vai, “Vậy nhất định là ta bận quá.”

Lục Bắc Xuyên nhàn nhạt liếc Lâm Trạm đứng ở phía sau anh ta, “Sao anh ta lại tới? Cháu nhớ rõ cháu không có mời anh ta.”

Lục Thiếu Ngôn không giải thích nhiều, vỗ vỗ vai Lục Bắc Xuyên, “Đợi lát nữa giải thích với cháu, người chú nhỏ mang đến, chẳng lẽ chút mặt mũi này mà cháu cũng không cho chú nhỏ?”

Có thể thấy được, Lục Bắc Xuyên cũng không quá nguyện ý cho Lục Thiếu Ngôn mặt mũi này.

Bác Lộ ở một bên cười nói: “Lão tiên sinh ở bên trong chờ đã lâu, nhị thiếu đi vào đi.”

Thành công giải cứu không khí sắp xấu hổ.

Mấy người đi vào trong, Diệp Trăn liếc nhìn Lâm Trạm vẫn luôn trầm mặc đi theo phía sau Lục Thiếu Ngôn, không coi ai ra gì, thần sắc không hề xấu hổ.

Thật ra cũng rất kỳ quái, tuy rằng Lục Thiếu Ngôn trong tiểu thuyết là đối thủ của Lục Bắc Xuyên, nhưng cũng không phải đồng minh của Lâm Trạm, ba người đối lập, một bộ dáng không phải anh chết chính là tôi sống, sao…… Hiện tại Lâm Trạm và Lục Thiếu Ngôn lại trộn lẫn với nhau?

Bàn tay Diệp Trăn bị Lục Bắc Xuyên nắm lấy, thấy Diệp Trăn thất thần, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cô một cái, Diệp Trăn hoàn hồn, nắm chặt tay Lục Bắc Xuyên, coi như đáp lại.

Xuyên qua bãi cỏ vườn hoa, dọc theo đường đi Lục Thiếu Ngôn thân thiện chào hỏi với không ít người, thập phần quen thuộc.

Diệp Trăn càng xem càng kinh hãi.

Có lẽ người ngoài không cảm thấy gì, chỉ cho là Lục Thiếu Ngôn giao thiệp rộng lớn, không làm việc đàng hoàng thôi, nhưng mấy năm nay trên cơ bản Lục Thiếu Ngôn đều ở nước ngoài, cùng những bạn bè trong nước này gần như chỉ là liên hệ trên video điện thoại, thời gian mấy năm, quan hệ lại vẫn chặt chẽ trước sau như một, trầm ổn như thế, khó trách có thể ngủ đông nhiều năm như vậy, cho Lục Bắc Xuyên một đòn trí mạng.

Lục lão gia tử trong phòng khách ngồi thẳng thân thể ở trên sô pha, trên mặt đè nén hơi thở vui sướиɠ, đôi tay nắm lấy gậy chống.



“Lão tiên sinh, nhị thiếu đã trở lại.”

Lục lão tiên sinh trầm giọng nói: “Còn thất thần làm gì! Còn không nhanh tiến vào!”

Tuy rằng lời này nghiêm khắc, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được cưng chiều trong này.

Vốn dĩ, có con lúc tuổi già, là sẽ cưng chiều một ít.

Lục Thiếu Ngôn đi vào từ bên ngoài, cợt nhả đi đến trước mặt Lục lão gia tử, thẳng tắp quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, “Ba, con đã trở về.”

Lục lão gia tử hận không thể cầm gậy chống trên tay mình cho Lục Thiếu Ngôn một trận, nhưng vừa thấy tươi cười trên mặt anh ta, đâu còn nỡ đánh, thở dài, “Mấy năm nay con không cho ta một chút tin tức, là muốn gấp chết ai!”

“Ba, người đừng nóng giận, không phải con đã êm đẹp trở lại sao?”

“Ta còn tưởng rằng phải chờ ta chết rồi con mới có thể trở về!”

Lời này nói kỳ cục, bác Lộ vội vàng an ủi, thấp giọng khuyên can.

Trong lòng Lục lão gia tử cũng không có bao nhiêu tức giận, chỉ là lo lắng, cố tình mạnh miệng không chịu nói.

“Đứng lên.”

Lục thiếu nói cười đứng lên từ trên mặt đất.

Lục lão gia tử dùng ánh mắt từ ái nhìn anh ta, đột nhiên bị Lâm Trạm phía sau Lục Thiếu Ngôn hấp dẫn, nhíu mày, “Sao cậu ta……”

Lục Thiếu Ngôn vội vàng tiến đến bên tai Lục lão gia tử thấp giọng nói vài câu.
« Chương TrướcChương Tiếp »