Editor: May
Bởi vì anh thấy, phía sau chú nhỏ không phải người xấu trong miệng anh đi theo một người.
Người kia là Lâm Trạm.
Lục Bắc Xuyên nhíu mày, bình tĩnh nhìn Lâm Trạm đi theo phía sau chú nhỏ của mình tiến vào nhà họ Lục, trầm mặc không nói.
Không bao lâu, bác Lộ liền dẫn người tới trước mặt Lục Bắc Xuyên, thanh niên kia cũng không có chào hỏi Lục Bắc Xuyên trước tiên, mà là liếc mắt nhìn Diệp Trăn.
“Nếu tôi đoán không sai nói, vị này hẳn là chính là cháu dâu của tôi đi?” Đôi mắt anh ta híp lại, khóe miệng tươi cười thực càn rỡ, “Lần đầu tiên gặp mặt tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Lục Thiếu Ngôn, Thiếu Ngôn trong thận hành thiếu ngôn, nếu cô không thích tên này, cô cũng có thể gọi một cái tên khác của tôi, Ngô Ngạn Tổ.”
Thật không biết xấu hổ!
Vị thanh niên dõng dạc tự xưng là ‘ Ngô Ngạn Tổ ’ này, thân thiện vươn tay với Diệp Trăn.
Đôi tay của thiếu gia tự phụ kia có thể nói là trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, không giống tay Lục Bắc Xuyên vừa thấy liền biết thập phần mạnh mẽ hữu lực, lười nhác duỗi ở kia, không cảm giác được một chút lực lượng.
Nhưng thường thường, người thâm tàng bất lộ mới là đáng sợ nhất.
Mẹ Lục Thiếu Ngôn là người vợ thứ ba của Lục lão gia tử, nhỏ hơn Lục lão gia tử hai mươi mấy tuổi, sau mười năm hy vọng, cuối cùng đi xa tha hương, không hề bước vào Hải Tân một bước.
Lục Thiếu Ngôn cường thế trong tiểu thuyết kế thừa tất cả mỹ mạo của mẹ, cũng chính là bởi vì phúc tướng này, không có quá nhiều lực công kích, được Lục lão gia tử yêu thương.
Ngày thường Lục Thiếu Ngôn không có bao nhiêu yêu thích, giống như những phú nhị đại, thích đua xe uống rượu chơi ở hộp đêm, không làm việc đàng hoàng nhưng thập phần trượng nghĩa với bạn bè, ra tay rộng rãi, trải qua mười mấy năm, anh ta bị định nghĩa là ăn chơi trác táng.
Lục lão gia tử yêu thương con út, ăn chơi trác táng thì ăn chơi trác táng, dù sao nhà họ Lục có rất nhiều tiền, cung cấp cho anh chơi bời vẫn là chơi nổi.
Lục Thiếu Ngôn bản tính bướng bỉnh, tính cách hiền hoà, ngay cả Lục Thiếu Nhân vào tù kia đều chưa từng xem anh ta là một chuyện, trực tiếp loại bỏ anh ta khỏi đối thủ cạnh tranh gia sản.
Về phần vụ án bắt cóc khi còn nhỏ trong lời Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn không biết, rốt cuộc chuyện này cũng không có viết ở trong tiểu thuyết.
Nhìn bàn tay trắng nõn duỗi đến trước mặt mình, Diệp Trăn cười nắm tay lại, “Chào chú, cháu tên Diệp Trăn.”
“Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn, tên hay!”
Lục Thiếu Ngôn từng được Lục lão tiên sinh giữ ở bên người đọc sách một thời gian, tuy rằng ở nước ngoài rất nhiều năm, nhưng không ít văn tịch cổ điển đã thâm nhập cốt tủy, buột miệng thốt ra thành thói quen.
“Vậy chú nhỏ biết hai câu thơ này có ý nghĩ gì không?”
Lục Thiếu Ngôn hơi nhíu mày, cũng không xấu hổ, thuận thế buông tay Diệp Trăn ra, cợt nhả, “Tiểu Trăn Trăn, mới vừa gặp mặt, không thể khi dễ chú nhỏ ở nước ngoài mười mấy năm.”
“……” Diệp Trăn thật lòng cảm thấy thật ra tu dưỡng của mình cũng không tệ lắm.
Lục Thiếu Ngôn nói xong, lúc này mới dời ánh mắt nhìn về phía Lục Bắc Xuyên, cười ôm Lục Bắc Xuyên, “Bắc Xuyên, lúc này ta mới không gặp cháu một năm, con đột nhiên cưới vợ sinh con, đánh ta trở tay không kịp.”
Có lẽ là bởi vì Lục Thiếu Ngôn mang Lâm Trạm đến, cũng có lẽ là bởi vì hai câu ít ỏi của Diệp Trăn gợi lên chú ý của anh, sau khi suy nghĩ cặn kẽ nhận thấy được có chỗ không ổn, tươi cuời trên mặt Lục Bắc Xuyên không nhiều bằng lúc trước.