Editor: May
Lục lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, “Xem ra nó còn có chút tự hiểu lấy mình!”
Bác Lộ biết Lục lão tiên sinh cũng chỉ nói thôi, cười cười, không khuyên.
Nói xong, Lục lão tiên sinh lại ngồi trở lại trên ghế, tức giận nói: “Bắc Xuyên, cháu đi, đi gọi chú nhỏ kia của cháu tiến vào cho ta! Hôm nay ta không đánh gãy chân nó thì không thể!”
Nhưng trên mặt đâu có bộ dáng tức giận chân chính.
Trên mặt Lục Bắc Xuyên không còn trầm trọng lúc trước, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo tươi cười chờ mong, “Cháu đi ngay.”
Giọng nói trung khí mười phần của Lục lão gia tử truyền tới sảnh ngoài, Diệp Trăn thấp giọng hỏi Lục phu nhân, “Mẹ, ai tới vậy?”
Lục phu nhân thấp giọng nói: “Là chú nhỏ của Bắc Xuyên, con cũng đi xem đi.”
Lục lão gia tử từng có ba đời vợ, anh chị em của Lục Thiếu Nhân cũng có mấy người, nhưng người duy nhất có thể làm Lục lão gia tử thừa nhận, ngoại trừ Lục Thiếu Nhân, chính là vị này.
Lục Thiếu Nhân là do vợ cả của Lục lão gia tử sinh, rốt cuộc có vài phần tình nâng đỡ, mà vị sắp muốn tới này, lại là người vợ thứ ba của Lục lão gia tử sinh, người vợ thật lòng yêu nhau.
Diệp Trăn đi đến bên cạnh Lục Bắc Xuyên, thấy toàn thân anh thả lỏng ánh mắt mang theo chờ mong nhìn về phía cửa lớn, nhíu mày.
Lúc này Lục Bắc Xuyên thật đúng là ngây thơ.
Không bao lâu, bác Lộ dẫn một thanh niên vào sân, thanh niên kia thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tựa hồ còn chưa trải qua mài giũa của xã hội, giữa mặt mày rất là đơn thuần, trên mặt tinh điêu tế trác có góc có cạnh, cười rộ lên ngậm một mỉm cười phóng đãng không câu nệ, tuỳ tiện nhướng mày, lưu manh tà tứ, đánh giá tuổi không phân cao thấp với Lục Bắc Xuyên, có lẽ còn muốn trẻ tuổi hơn Lục Bắc Xuyên một chút, giơ tay nhấc chân đều có một cổ quý khí quen sống trong nhung lụa.
Nhưng Diệp Trăn từng ở trong tiểu thuyết kiến thức qua quyết tuyệt và tàn nhẫn của anh ta, thủ đoạn vân đạm phong khinh lại có thể hô mưa gọi gió, không hề thua kém Lục Bắc Xuyên.
Sở dĩ Lục Bắc Xuyên trong tiểu thuyết thua thảm như vậy, ngoại trừ đối thủ là nam chính Lâm Trạm, người trẻ tuổi trước mắt này cũng ra một phần lực rất lớn, sở dĩ Lục Bắc Xuyên rơi vào hạ phong, không chỉ bởi vì Lục Bắc Xuyên quá mức tín nhiệm anh ta, hơn nữa anh ta cũng che dấu đủ sâu, cho nên mới có một lần Lục Bắc Xuyên gặp phải nguy cơ lớn nhất trong tiểu thuyết kia.
“Đó là chú nhỏ của anh, ở khi còn nhỏ chú ấy và anh cùng nhau bị bắt cóc, vẫn là chú ấy đã cứu anh.” Lục Bắc Xuyên giới thiệu với Diệp Trăn, nói xong liền muốn tiến lên bắt chuyện với anh ta.
Diệp Trăn nhíu chặt mày, bắt lấy cánh tay Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: “Anh xác định…… anh bị bắt cóc, là được anh ta cứu?”
Lục Bắc Xuyên không rõ ý tứ trong lời này của Diệp Trăn.
Diệp Trăn tiếp tục châm chước ngôn ngữ, tận lực không để cho chính mình thoạt nhìn như là oán phụ châm ngòi ly gián, “Anh không cảm thấy…… lúc ấy tuổi của anh và anh ta không sai biệt lắm, sao anh ta có thể cứu anh?”
Lục Bắc Xuyên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Trăn, “Em đừng lo lắng, bản tính chú nhỏ không xấu, nhiều lắm chỉ là có chút miệng lưỡi trơn tru không buông tha người, sau khi em ở chung với chú ấy sẽ hiểu rõ, anh giới thiệu cho em nhận thức.”
Lời này mới vừa nói xong, Lục Bắc Xuyên chịu khổ vả mặt.