Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mang Thai Con Của Vai Ác

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: May

Cũng chỉ hôn nhẹ một cái, đâu dự đoán được bé con lại tỉnh.

Không khóc cũng không nháo, vùng vẫy chân ngắn nhỏ lười biếng duỗi eo trên giường, mắt to đảo qua đảo lại nhìn Diệp Trăn, cũng vươn tay với cô, trong miệng phát ra vài tiếng.

“Muốn mẹ ôm sao?”

Chân ngắn nhỏ của bé con vỗ lợi hại hơn.

Bảo mẫu cũng ở một bên cười nói: “Lục phu nhân, ngày thường tiểu thiếu gia rất an tĩnh, không khóc cũng không nháo, là một em bé ngoan nhất tôi từng thấy.”

“Có nghe thấy không,” Diệp Trăn đùa với Chúc Chúc, “Đều đang khen con đầy, con là một bé ngoan, không cho lại kéo tóc mẹ nữa.”

Chúc Chúc đá chân, tựa hồ càng thêm nóng nảy, âm thanh trong miệng càng lúc càng lớn.

Một tay Diệp Trăn ôm đứa bé lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng bé, đi xuống lầu.

Người ở đại sảnh ngoài trời thấy Diệp Trăn ôm đứa bé xuống dưới, sôi nổi nhịn không được ngước đầu đi xem, đứa bé trong tã lót đáng yêu lại xinh đẹp, còn không sợ người lạ, thấy ai cũng mở to đôi mắt, nhìn thẳng lăng lăng, đáng yêu lại ngoan ngoãn, thật làm người thích tới trong lòng.

Tiếng khen ngợi ở đại sảnh ngoài trời chưa từng dưng lại, người đang ngồi cũng nhân cơ hội này, lấy ra quà gặp mặt mình chuẩn bị cho bé con, không bao lâu, đứa bé còn trong tã lót này đã nhận không ít quà.

Mà Thẩm Vi Nhân lại chỉ là ở một bên lẳng lặng nhìn, đứa bé tới cũng chỉ là nhìn hai lần, cảm xúc không quá cao hứng, trên mặt nhàn nhạt, nhìn không ra rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Người hầu nhà họ Lục bứng tới cho Thẩm Vi Nhân một ly nước trái cây, khi Thẩm Vi Nhân nhận lấy không chú ý, hơn phân nửa ly nước trái cây đổ ở trên váy dài màu trắng của Thẩm Vi Nhân, người hầu kia kinh hô một tiếng, vội vàng dùng ống tay áo của mình lau, hơn phân nửa tầm mắt ở sảnh ngoài trời đều tập trung lại đây.



Váy đang tốt cứ như vậy bị làm dơ, nhưng Thẩm Vi Nhân cũng không giận, mỉm cười an ủi người hầu không ngừng xin lỗi trước mặt.

“Bác gái, không biết bác có quần áo không, cháu muốn……”

“Có, Trăn Trăn, con đi tìm một bộ quần áo chưa mặc qua cho Vi Nhân đi,” Mẹ Lục cười vỗ tay Diệp Trăn, thấp giọng nói: “Hôm nay con là chủ nhân, đừng thất lễ.”

Đáy lòng Diệp Trăn hiểu rõ, đứng dậy dẫn Thẩm Vi Nhân đi phòng mình ở lầu hai, chọn một cái váy màu lam mình chưa bao giờ mặc cho cô ta.

Thẩm Vi Nhân đi toilet thay váy, ở trước gương to soi trái phải, “Váy này của Diệp tiểu thư còn rất thích hợp với tôi, quả thực như là đo thân đặt làm cho tôi.”

Tâm cơ người phụ nữ này rất nặng, lòng dạ lại sau, không phải một người dễ đối phó, Diệp Trăn lười đâm chọt với cô ta.

“Thích hợp thì tốt, chúng ta đi xuống đi.”

“Diệp tiểu thư……”

Diệp Trăn sửa đúng cô, “Xin cô gọi tôi là Lục phu nhân. Chúng ta nên đi xuống.”

Thẩm Vi Nhân lại đứng không nhúc nhích, cô ta xuyên qua gương nhìn về phía Diệp Trăn, “Tôi ngược lại quên chúc mừng cô, thuận lợi sinh hạ người thừa kế cho nhà họ Lục, về sau kê cao gối mà ngủ.”

Diệp Trăn nhíu mày, sao lời này của Thẩm Vi Nhân nghe cay lỗ tai như vậy? Đều là người lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, nói chuyện đều kẹp dao giấu kiếm không có một câu dễ nghe.

Cô lười so đo với cô ta, nhấc chân đi tới cửa.

“Chỉ là tôi không rõ, chuyện lớn giống như tiệc đầy tháng của con trai, vì sao không tổ chức lớn một phen, sao chỉ làm qua loa ở nhà?”
« Chương TrướcChương Tiếp »