Chương 4: Nhà họ Chung có chút thần bí

Chung Bội - người phụ nữ này lòng dạ thất thường, lại còn cười to trước mặt con trai mình: "Súc sinh này chết hay lắm! Khắp chốn vui mừng!"

Chung Ninh di truyền máu mủ của Chung Bội, lúc ấy đứa bé to bằng cái rắm, chữ "Mẹ" cũng hừ không rõ ràng lắm, thế mà có thể nghiêng đầu nhếch miệng, vui vẻ cười hì hì.

Đến đây, người ngoài đều cảm thấy nhà họ Chung có chút thần bí.

Chung Bội đảm nhận thiết lập một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng không ngồi ăn núi lở. Bà ấy ra ngoài lộ mặt, dựa vào gương mặt xinh đẹp và năng lực xuất chúng của mình, kết bạn với không ít ông chủ lớn, bắt đầu kinh doanh dịch vụ hậu cần. Chỉ trong vòng vài năm, nhà họ Chung càng ngày càng giàu có, trở thành người giàu có thật sự ở ba con phố.

Người may mắn thì lắm thị phi, lời đàm tiếu cũng không ít. Cô bảy dì tám ở đầu đường cuối ngõ, bên ngoài tỏ vẻ đâm dao "Cười chê nghèo khổ, không cười chê kỹ nữ (*)", đồng thời còn lén bắn súng, nói thẳng Chung Bội là một người đàn bà lẳиɠ ɭơ.

(*) Xem trọng đồng tiền mà không cần biết tiền đó từ đâu đến, phê phán một bệnh trạng của xã hội.

Sau khi Nghiêm Hủy Uyển nghe được, cả đêm ở nhà rơi nước mắt, Chung Bội hừ lạnh một tiếng, hỏi là ai chọc mẹ mình khóc, ngày hôm sau mang theo một con dao phay, đạp cửa một nhà gần nhất, đập cho người ta một trận.

Sau khi đập xong còn ném ra một sấp tiền bồi thường, còn nói: ""Lẳиɠ ɭơ" này tôi nhận, tôi cũng không có cách nào, ai bảo tôi đầu thai đã có khuôn mặt này, gió xuân cứ thích thổi về phía tôi, chứ không phải là bị đóng băng đến chết trong một gò đất bẩn thỉu giống như cô. Nhưng đều là "đàn bà", tôi nói cho cô biết, cho dù bà đây có sinh thêm tám đứa con, vẫn là thiếu nữ đấy. Quản cái miệng chó của mấy người lại, nếu còn chọc mẹ tôi khóc, tôi lật nóc nhà mấy người lên."

Sau đó không còn ai xỉ vả lung tung nữa.

Có thể thấy được, hai mẹ con nhà họ Chung này, tổ tiên hẳn là thổ phỉ chuyên đào mộ người khác.

Hiện tại, Chung Ninh đang ngồi xổm làm con ếch trên một cái ghế gỗ tử đàn đối diện với Nghiêm Hủy Uyển, bị che mặt bằng chiếc khăn tay mà bà ngoại lấy ra, làm thành khăn đội đầu của cô dâu.

"Bà ngoại hát hay lắm!" Chung Ninh vỗ một cái vào tay vịn gỗ tử đàn, vừa vỗ tay vừa khen ngợi phản hồi cho bà ngoại: "Thật sự rất hay! Bài hát này chỉ nên có trên trời, nhân gian có thể nghe được mấy lần chứ."

Chung Ninh kéo khăn tay đỏ trên mặt xuống, giơ ngón tay cái lên với Nghiêm Hủy Uyển: "Bà ngoại, bà là hoa Phú quý của nhân gian."

Chung Ninh không hề cảm thấy, bà ngoại "một mình xoay" đóng vai nàng tiên tóc trắng(*) xoay khắp Đông Bắc có gì không ổn, cười hì hì đưa khăn tay đỏ cho Nghiêm Hủy Uyển.

(*) Trong một hang động ở huyện Bình Sơn , tỉnh Hà Bắc , có một nàng tiên với mái tóc trắng muốt. Tiên nữ có sức mạnh thần kỳ vô biên, có thể trừng trị cái ác và phát huy cái thiện, hỗ trợ chính nghĩa và diệt trừ cái ác, đồng thời kiểm soát mọi điều bất hạnh và phước lành trên thế giới.

Bà cụ bị cái miệng nhỏ nhắn của Chung Ninh dỗ đến mặt mày hớn hở: "Chỉ có con biết nói chuyện thôi."

"Nào có." Chung Ninh từ trên ghế nhảy xuống, nhảy cóc đáp xuống đất: "Bà ngoại hát hay lắm ạ."

Nhân duyên với con trai ở nhà họ Chung không tốt, Chung Ninh là con trai duy nhất, đương nhiên là quý giá. Chung thiếu gia được bóc ra từ vỏ trứng, gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nhưng cậu cũng khiến người ta yêu thích, đồng thời cũng bởi được nuông chiều nên kiêu ngạo, kỹ năng nói năng ngọt sớt đã tu luyện vô cùng điêu luyện.

Chung Ninh ôm lấy cánh tay của Nghiêm Hủy Uyển rồi nói: "Bà ngoại, tối nay con muốn ăn Địa Tam Tiên, với cả đùi gà chiên nữa."

"Được, bà ngoại nấu cho con." Nghiêm Hủy Uyển vỗ vỗ tay cháu ngoại bảo bối.

Chung Ninh nhanh chóng bóp vai Nghiêm Hủy Uyển: "Bà ngoại tuyệt vời!"

Tròng phòng chính đang bà từ cháu hiếu, trong viện bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng vang lớn, ầm ầm, như là có món gì đó liên tiếp bị ném ra ngoài, xen lẫn với tiếng chó sủa.

Chung Ninh: "Là Đại Đóa Tử đang kêu!"

"Chuyện gì vậy?" Nghiêm Hủy Uyển nhíu mày, vỗ lưng Chung Ninh một cái: "Con mau đi xem, có phải phía Đông lại xuất hiện thiêu thân hay không?"

"Vâng ạ." Chung Ninh tiếp chỉ, nhấc chân chạy ra ngoài.

Đại viện nhà Chung Ninh là độc nhất vô nhị, tứ phương tứ chính. Trong viện có hai gian nhà gỗ một tầng, dựng thẳng lên. Một gian phòng lớn ở phía Bắc hướng Nam, còn một gian để ở.

Gian phòng nhỏ phía Đông thì cả nhà Lữ Tinh Tinh thuê.

Lữ Tinh Tinh không phải ai khác, là bạn thân của Chung Bội. Hai người từ lúc thắt bím tóc đã cùng nhau đi học, tình cảm rất tốt.

Đáng thương Lữ Tinh Tinh mắt mù, mười tám tuổi đi theo Trương Chí Cường.

Trương Chí Cường là người nghèo khó, lưu manh là kẻ rác rưởi, trong nhà lại còn có một ông bố. Lữ Tinh Tinh lại sẵn lòng chống đối cha mẹ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn ta để ăn. Hai người tuổi trẻ hăng hái, tình cảm kiên định hơn vàng, sau vài năm đăng ký, sinh hạ một đứa con trai.

Mấy năm trước cha mẹ Lữ Tinh Tinh qua đời, bọn họ không có nơi nào để đi, căn phòng nhỏ này của Chung Bội coi như giúp đỡ bọn họ, mỗi tháng thu ít tiền nhà coi như xong. Chung Bội lại giới thiệu giúp Trương Chí Cường một số công viện trên biển, có thể nuôi sống gia đình bốn người của họ.

Lữ Tinh Tinh cảm thấy áy náy, cho nên thường xuyên bóp vai đấm chân cho Nghiêm Hủy Uyển, quét nhà nấu cơm, tạo được niềm vui cho bà cụ, đồng thời cũng giúp Chung Bội làm tròn đạo hiếu.

Vì lẽ đó cho nên Lữ Tinh Tinh yếu đuối có rất nhiều tình cảm với nhà họ Chung.

Vì thế Chung Ninh không chút do dự, cậu chạy mấy bước dài, chân trần đứng ở cửa, trượt nửa mét trên gạch.

Cậu vừa đẩy cửa ra, đúng lúc thấy một con ngựa nhỏ cất cánh, sau đó rơi xuống đất "cạch" "cạch", bị đập vỡ.

"Anh cút đi! Khốn kiếp, đồ không có lương tâm. Anh ra ngoài đường sẽ bị xe cán chết, anh có chết tôi cũng không nhỏ một giọt nước mắt." Lữ Tinh Tinh cao giọng hét lên.

"Cô vừa ném vừa lôi đồ giỏi lắm chắc, cô làm thế này cho ai xem? Cô xem lại đức hạnh bây giờ của mình đi! " Trương Chí Cường ngay sau đó oán giận.

Chung Ninh nhìn thấy, Lữ Tinh Tinh lùi về sau, loạng choạng hai bước ra khỏi cửa, chưa tới nửa giây Trương Chí Cường cũng đuổi bà ấy ra ngoài, đưa tay chỉ vào mũi Lữ Tinh Tinh: "Cô, đồ đàn bà chua ngoa đanh đá."

Xem ra Lữ Tinh Tinh là bị Trương Chí Cường đẩy ra.

"Tôi chua ngoa đanh đá? Tôi nhổ vào!" Lữ Tinh Tinh phun một ngụm nước bọt lên mặt Trương Chí Cường: "Sao anh không nói chuyện mình đã làm ở bên ngoài đi? Nuôi một con gái điếm, còn đẻ ra gái điếm con."

Trương Chí Cường lau mặt, cuống lên, cay nghiệt mắng: "Cô còn không bằng gái điếm nữa đấy. Cô nhìn lại vòng thịt trên bụng mình đi, ngồi xuống là gập thành hai cái nếp nhăn, đứng lên là lúc lắc ba lần, xấu muốn chết!"