- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Tội Lỗi Không Chứng Cứ
- Chương 6
Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 6
Dịch giả: Hương Ly
Sáng sớm, Triệu Thiết Dân vừa mới đến đơn vị, Trương Học Quân đã đến tìm ông: “Anh cả, Chi cục đã cầm đến tài liệu vụ án Quấy rối. Nghe nói người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi này trong mấy tháng trở lại đây đã nhiều lần nửa đêm uy hϊếp quấy rối nữ giới. Lần nào cũng đều kéo người phụ nữ về nhà một mình vào trong khu vực cây xanh, cầm dao uy hϊếp, sau đó tiến hành quấy rối. Sau khi quấy rối xong, còn vênh váo đe dọa mấy câu, sau đó huênh hoang bước đi. Trong bản tin cũng đã nhiều lần nhắc đến.
Triệu Thiết Dân trừng mắt nói: “Vậy sao vẫn chưa bắt được?”
“Tên đó luôn chọn lựa canh chừng ở những đoạn đường không có ai qua lại để chờ đợi những người phụ nữ đi về nhà một mình trong đêm, chờ cơ hội để ra tay, cho nên vẫn chưa bắt được ngay tại chỗ. Chi cục ban đầu mặc dù đã lập án, nhưng cũng không quá coi trọng, và dù sao tên đó cũng chỉ quấy rối nữ giới, chứ không hề trực tiếp cưỡиɠ ɖâʍ hay có những hành động gì nguy hại, cũng không cướp giật tài sản, tính chất không nghiêm trọng lắm. Mấy tuần nay tần suất gây án của tên đó đã tăng lên rõ rệt, bình quân cứ hai, ba ngày lại phạm tội một lần, trong sổ lập án đã có tới tám nữ nạn nhân, cho nên Chi cục đã tăng cường việc tuần tra ban đêm, cũng thông qua máy camera giám sát xung quanh để tìm kiếm nghi phạm. Nhưng người này thường xuyên đội mũ, không quay được đặc trưng chính diện của khuôn mặt. Sau khi điều tra toàn bộ máy camera giám sát ở suốt dọc đường, đã phát hiện gã có một sở thích quái dị.”
Triệu Thiết Dân thấy khuôn mặt của Trương Học Quân có vẻ hơi khác lạ, lấy làm lạ, hỏi: “Sở thích quái dị gì vậy?”
Trương Học Quân bĩu môi nói: “Truy lùng dấu vết của gã qua máy quay camera suốt dọc đường, lần theo được gã nửa đêm vài lần chạy vào một số khu vực dân cư, rồi đại tiện trong cầu thang máy.”
Triệu Thiết Dân xoa trán, nói: “Chạy vào trong cầu thang máy để đại tiện? Đơn thuần chỉ là đại tiện thôi sao?”
Trương Học Quân gật đầu: “Đúng vậy, lần nào gã cũng đều đội mũ, rúc vào trong cầu thang máy, đại tiện, rồi lại rời khỏi khu dân cư.”
Đây là loại tâm lí gì vậy?
Triệu Thiết Dân chợt trào dâng thứ cảm giác kỳ quái.
Xem ra là một kẻ biếи ŧɦái, kẻ biếи ŧɦái này liệu có phải là hung thủ của chuỗi các vụ án mạng hay không, ông không thể nào xác định chắc chắn được.
Triệu Thiết Dân nhận lấy tập hồ sơ của Chi cục, xem lướt qua một lượt, nghĩ một lát rồi nói: “Đã liên hệ với người phụ nữ báo án tối hôm kia chưa?”
“Đã hẹn rồi, tôi chuẩn bị lát nữa sẽ đến đó nói chuyện với cô ta để làm rõ tình hình.”
“Được, nhà cô ta ở đâu?”
“Ở ngay đường Văn Nhất Tây đi về phía bắc, nằm trong khu dân cư phía tây nam của trường Đại học Chiết Giang.”
“Đại học Chiết Giang?” Triệu Thiết Dân thần người đứng nguyên tại chỗ, nhắc đến Đại học Chiết Giang, ông liền nhớ đến một người bạn cũ, người đó chắc là sẽ có cách để giải thích tại sao hung thủ lại không để lại dấu chân. Ông ngừng một lát, nói: “Được, lát nữa tôi đi cùng cậu tới đó.”
“Anh cả, anh muốn tự đến đó sao?” Trương Học Quân cảm thấy hơi bất ngờ.
Trước đây những công tác điều tra cơ sở thế này, gần như đều là những người trinh sát phổ thông như Trương Học Quân phụ trách, Triệu Thiết Dân là Đội trưởng Chi đội Trinh sát hình sự, cũng tương đương với cấp bậc đồn trưởng của Chi cục. Những vị quan chức cấp bậc này thường rất ít khi tự mình tham gia phá án, phần lớn thời gian đều làm những việc “chỉ đạo lí luận”, đưa ra một số “chỉ thị”, càng không thể nào tự mình đi đến cơ sở để điều tra.
Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đúng vậy, cùng đi.”
Một giờ đồng hồ sau, họ đến nhà cô gái đó. Cô gái đó họ Lưu, người phương Bắc, thuê một căn hộ ở phía tây thành phố.
Triệu Thiết Dân nhìn gương mặt của cô ta, mặc dù mới sáng sớm chưa trang điểm, nhưng cũng có thể được coi là một cô gái đẹp, thân hình rất gợi cảm.
Cô gái cho biết mình là nhân viên phục vụ ở quán bar, cho nên gần như ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối mới đi làm, thông thường nửa đêm trở về nhà, thời gian về nhà hầu như đều vào lúc 12 giờ đêm. Do tối hôm kia, bị làm cho sợ hãi đã xin nghỉ một ngày nên tối qua không đi làm. Về tình hình cơ bản của cô gái, Triệu Thiết Dân chỉ hỏi sơ qua như vậy thôi, còn về việc cô gái chỉ đơn thuần là nhân viên phục vụ ở quán bar hay không, hay còn làm thêm những mối làm ăn khác, không liên quan đến vụ án thì ông đương nhiên cũng không hiếu kì để hỏi cho thật kĩ.
Sau khi tìm hiểu được tình hình chung, Triệu Thiết Dân nói: “Cô Lưu, đối với tình hình ngày hôm kia, liệu có thể mời cô tường thuật lại tỉ mỉ hơn cho chúng tôi nghe được không?”
“Thực sự có thể bắt được kẻ biếи ŧɦái đó chứ?” Cô gái hồi tưởng lại hình ảnh tối ngày hôm kia, trong ánh mắt lộ ra sự ghê tởm.
Trương Học Quân ngẩn người, bất cứ một người cảnh sát nào cũng đều không thể dám nói chắc là liệu có thể bắt được nghi phạm hay không, cậu đang nghĩ xem cần phải ứng phó như thế nào, Triệu Thiết Dân trả lời luôn: “Chắc chắn có thể, nhưng chúng tôi cần phải tìm hiểu tỉ mỉ hơn nữa, phần ghi chép báo án của cô ở đồn công an vẫn chưa được tỉ mỉ cho lắm.”
“Vậy được.” Cô gái gật đầu, “Đêm hôm kia, chắc là chưa đến 12 giờ, tôi bước từ xe bus xuống, lúc đó tôi không nhìn thấy ai ở trên đường Văn Nhất Tây, cứ thế đi về phía trước.”
“Đi khoảng bao nhiêu mét?” Triệu Thiết Dân hỏi.
“Thì đi từ trạm xe bus hướng thẳng đến chỗ đó, chắc là khoảng một, hai trăm mét.”
“Ừm, được, cô nói tiếp đi”, Triệu Thiết Dân ghi vào quyển sổ.
“Đúng lúc đó thì có một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi đeo kính đi đến, trông anh ta… ừm… khuôn mặt rất bình thường, hơi dài một chút, trên mặt không có nếp nhăn, tóc trung bình, không dài cũng không ngắn, nhìn trông có vẻ là một người cũng rất sạch sẽ.”
Triệu Thiết Dân lại cắt ngang: “Anh ta có đội mũ không?”
Cô gái lắc đầu: “Không đội, nhưng anh ta vai đeo một cái túi, hình như… hình như là một túi to đựng đàn ghita, tóm lại người đó xem ra trông có vẻ rất có tiền, không phải là kiểu công nhân. Lúc đó tôi cũng không thể nào có thể ngờ được anh ta lại có hành động như vậy. Sau đó tôi nghe thấy người của đồn cảnh sát nói máy camera quay được anh ta đội mũ, tôi nghĩ lúc đó chắc anh ta đã giấu mũ vào trong túi rồi, nếu như lúc đó giữa đêm hôm khuya khoắt anh ta còn đội mũ xuất hiện trước mặt tôi, có khả năng tôi sẽ có sự đề phòng nhất định.”
Triệu Thiết Dân gật đầu, đêm khuya xung quanh không có ai, nếu như có một người đội mũ đi về phía cô, phục trang đúng kiểu kẻ xấu như vậy, đương nhiên sẽ khiến cho nạn nhân đề cao cảnh giác. Thế nhưng đối phương lại không đội mũ, cách ăn mặc cũng rất bình thường, trông cũng rất sạch sẽ, thậm chí còn có nạn nhân khác khi hồi tưởng lại, nói rằng trên tay người này còn đeo một chuỗi ngọc phỉ thúy. Trông anh ta có vẻ rất giàu có, ai có thể ngờ được một người đàn ông trung niên lịch sự nho nhã như vậy, quay đầu lại đã kéo nạn nhân vào trong khu vực cây xanh để tiến hành quấy rối.
Trên mặt cô gái lộ ra thần sắc hoảng sợ, nói tiếp: “Tôi vừa đi lướt qua anh ta, mới được có vài bước, đột nhiên nghe thấy phía đằng sau có tiếng bước chân chạy tới. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, tên súc sinh đó đã kéo giật tóc tôi lại, gã còn cầm một con dao, kéo tôi vào trong khu vực cây xanh, còn đe dọa nếu tôi kêu lên gã sẽ gϊếŧ tôi ngay.”
Cho dù đã trải qua một ngày, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng đó, cô gái vẫn sợ hãi, run rẩy.
Khi cô đến trình bày sự việc ở đồn công an, phương thức gã quấy rối cô là… Triệu Thiết Dân hắng giọng, nhưng vẫn phải nói nốt câu, “Phương thức quấy rối của gã là bắt cô giúp gã thỏa mãn à?”
Cô gái chau mày, lộ ra nét mặt ghê tởm, cúi đầu nói: “Không phải, là gã dùng dao ép tôi, còn gã tự mình làm việc đó.”
“Không phải là cô giúp, mà là gã tự mình làm việc đó sao?”
“Ừm”, cô gái gật đầu vẻ vô cùng ghê tởm.
“Trong khoảng bao lâu?”
“Chỉ một chút.” Nói xong, cô gái chợt cảm thấy không ổn, liếc nhìn cảnh sát, nét mặt hai người tỏ ra rất nghiêm túc, cô vội bổ sung thêm, “Chắc là khoảng một, hai phút.”
Nét mặt Triệu Thiết Dân tỏ ra ngượng ngùng, ông cảm thấy hai người cảnh sát nam đứng trước mặt hỏi nữ nạn nhân về chi tiết bị quấy rối của đối phương rất không ổn, nhưng vì điều tra vụ án nên vẫn cứ phải hỏi đến cùng: “Sau đó anh ta liền bỏ đi à?”
“Đúng vậy, sau đó bộ dạng của gã rất hoảng hốt, lập tức chạy đi, thực ra tôi còn sợ hãi hơn, đợi đến khi gã đi được một lúc tôi mới dám đứng dậy, chạy một mạch đến cổng khu dân cư, gọi bảo vệ, rồi báo cảnh sát, nhưng cũng không bắt được gã.”
Triệu Thiết Dân nghe lời miêu tả của cô gái, thấp thoáng cảm thấy có điều gì đó bất bình thường, nhưng nhất thời lại không thể nào nghĩ ra được trong lời miêu tả của cô ta rốt cuộc là có vấn đề gì. Sau đó lại xác nhận một lượt địa điểm phạm tội, chính là khu vực chỉ cách hiện trường xảy ra vụ án có 50 - 60 mét, ở giữa cách một số cây cối và cỏ xanh.
Sau khi điều tra xong, Triệu Thiết Dân và Trương Học Quân lái xe cảnh sát đến trường Đại học Chiết Giang, anh quyết định tìm gặp người bạn cũ đó để trò chuyện.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Tội Lỗi Không Chứng Cứ
- Chương 6