Chương 2: Xuyên không

Sao có tiếng khóc văng vẳng bên tai vậy?. Như có người vừa mới mất hay sao?. Lệ Phi Vũ hé mở ti hí đôi mắt của mình ra, để xem có chuyện gì mà lại khóc đến kinh thiên động địa như vậy?.

Khung cảnh trước mắt thật kỳ lạ, giống phim trường trung quốc mà bản thân thường xem quá! Lệ Phi Vũ liếc mắt nhìn xuống dưới giường thấy một tiểu tử tầm 16 tuổi đang quỳ sụp khóc nức nở.

Nhìn hắn khóc thấy mà tội thay giống như người thân vừa qua đời! “Aizzzaa!!! Tiếng khóc thật kinh khủng!”. Phi Vũ hé miệng lên tiếng:

“Thiếu gia, thiếu gia".Tên tiểu tử mặt đen cùng nước mũi nhúng nhảy từ mũi xuống giữa không trung, miệng lắp bắp nét mặt từ kinh ngạc chuyển trở lại vẻ mặt khóc lóc lúc nãy vừa thút thít vừa nói:

"Người con sống, còn sống! Ta cứ tưởng người không còn nữa".

Hai tai của Lệ Phi Vũ giựt giựt vài cái để nghe rõ hơn, khoé mép co giật vài cái suy nghĩ trong lòng: "thật hết sức bậy bạ, bổn cô nương đây tất nhiên còn sống, không những vậy còn khoẻ mạnh quá đây này!".

Ah!!! Nhưng mà khoan khoan, dừng lại khoảng chừng là 5 giây!!!

Sao hắn ăn mặc kì quái và sao gọi ta là thiếu gia? Cô bật ngồi dậy thì bên hông cô truyền đến cảm giác đau, thốn đến tận rốn. Hèy! Mới bảo khoẻ mạnh đây mà sao giờ lại đau thế chứ lị? Đã vậy cũng đành, khi nhúc nhích ngồi dậy Phi Vũ lại cảm nhận giữa hai chân mình từ khi nào có vật gì đó hơi dư thừa và cũng hơi nặng nề. Cô có nên khóc hét lên hay tự cắn răng khóc thầm trong lòng.

Chẳng nhẽ cô thật sự là xuyên không? Đã vậy còn xuyên vào thân thể của một nam nhân?

"Phật ơi! Con đạo Chúa! Xin hãy cho con về cuộc sống hiện đại đi mà!".Cô chắc chắn trong lòng, với một đứa nhạy bén êkiu(IQ) cao như cô thì Phi Vũ ngầm xác định mình đã xuyên không 100%. Thế là chấm hết thật rồi sao? Kết thúc hết thật rồi sao? Phi Vũ tự khóc hoa lê vũ đái trong lòng.

Đang suy nghĩ và buồn trong lòng bỗng Phi Vũ nghe tên tiểu tử lên tiếng: "Thật tốt quá, thiếu gia ngài rốt cuộc cũng tỉnh, Vô Ảnh rất lo cho ngài, cũng là Vô Ảnh đáng trách đã không bảo vệ ngài chu toàn".

Lệ Phi Vũ nghe xong chỉ gật gật đầu tỏ ý ngầm hiểu ý và nhẹ giọng an ủi tiểu tử đó rằng không sao. Mọi việc đã ổn và Phi Vũ dù sao cũng đã tỉnh như vậy Vô Ảnh mới nhẹ thở phào buông tay mắt vẫn nhìn tới nhìn lui.

Nhìn nét mặt lo lắng này Lệ Phi Vũ nghĩ thầm hẳn hắn lại muốn có gì muốn nói. Nhưng cô lại có điều muốn hỏi nhìu hơn đối với hắn. Nên cô đã không cho hắn có cơ hội nói, Phi Vũ liền cướp trước quyền nói này của tên Vô Ảnh:

"Uhm…thì…ngươi cho ta xin hỏi ta là ai?"