Chương 12

Bên cạnh đó, vì sợ không có thịt để ăn nên cô đã mua thêm hai ký rưỡi thịt heo, bây giờ đã thành bảy ký rưỡi thịt.

Bảy ký rưỡi thịt heo thật sự là rất nhiều!

Cho dù gia đình ba người có thể ăn nửa ký thịt mỗi ngày thì lượng thịt lợn được làm mới mỗi ngày cũng gấp năm lần với sức ăn của bọn họ, chưa kể cô còn có thịt bò hầm, cua cay, lạp xưởng nướng, cá mực, nghêu và nhiều thứ khác.

Toàn bộ số vật tư đó đều sẽ được làm mới lên gấp ba lần.

Hôm qua thì không sao, đồ không cần để tủ lạnh thì lấy ra chất đống trong phòng là được, nhưng hôm nay tủ lạnh ở nhà thuê đã không thể nhét thêm được bất cứ thứ gì nữa.

Mở ra, bên trong tất cả đều là thịt và đồ ăn.

Lúc này, Nguyễn Ngưng mới cảm giác được, chức năng làm mới khủng bố đến vậy.

Không còn cách nào khác, Nguyễn Ngưng chỉ có thể đóng kín các loại rau củ, trái cây và các loại thực phẩm đã nấu chín sau đó bảo quản trong không gian một trăm ba mươi mét khối kia.

Thời gian ở trong không gian bị ngưng đọng nên rau củ sẽ không bị hư, cũng sẽ không bốc mùi.

Sau khi sắp xếp lại vật tư đang có, Nguyễn Ngưng mua đi bán lại đồ trong tay một lúc, cuối cùng dư ra được năm mươi hai nghìn tệ.

Cộng thêm số dư ngày hôm qua, hiện tại trong tay cô có khoảng sáu mươi mốt nghìn tệ.

Theo kế hoạch, Nguyễn Ngưng ra ngoài, đến một công ty cho thuê xe.

Ông chủ đại lý ô tô này có hơi mập, nhìn có vẻ chỉ ngoài bốn mươi nên trông già hơn số tuổi thật.

Có lẽ do áp lực cạnh tranh nơi công sở nên ông ta rất nhiệt tình với công việc, vô cùng hăng hái hỏi Nguyễn Ngưng muốn thuê xe gì.

Nguyễn Ngưng trả lời: "Tôi muốn một chiếc xe có dung tích bình xăng lớn."

Đây là lần đầu tiên ông chủ công ty thuê xe nghe được loại yêu cầu thế này, dung tích bình xăng lớn tương đương với việc lượng dầu tiêu hao cũng rất lớn, nên nếu đi đường dài vẫn sẽ hết xăng như bình thường, vì vậy dung tích của bình xăng lớn hay nhỏ cũng không có ý nghĩa gì, bởi dù thế nào cũng có thể đổ xăng trên đường.

"Còn yêu cầu nào khác không?" Ông chủ hỏi: "Chẳng hạn như tuổi thọ của xe, mã lực hay thương hiệu các thứ..."

Nguyễn Ngưng nói: "Xe lái tốt, dung tích bình xăng lớn là được, nhất định dung tích bình xăng phải lớn."

Ông chủ lấy một quyển catalogue ra: "Chiếc Lexus này thế nào? Bình xăng một trăm ba mươi tám lít, gần gấp ba chiếc xe gia đình bình thường, tuổi thọ của xe cũng chỉ mới hơn năm năm."

"Còn có chiếc Mercedes-Benz này, ngoài ưu điểm bình xăng lớn, nội thất cũng rất sang trọng, tạo cảm giác cực kỳ thoải mái cho người lái, hơn nữa mã lực của chiếc xe này cũng rất lớn, bộ tăng áp kép có thể tăng tốc trong vòng sáu giây, có điều giá cả hơi đắt một chút."

Nguyễn Ngưng tò mò: "Hơi đắt là bao nhiêu?"

Ông chủ: "Một ngàn tám trăm sáu mươi lăm tệ một ngày, tiền thế chấp là mười ngàn tệ."

Nguyễn Ngưng lập tức chỉ vào chiếc Lexus trong catalogue: "Còn chiếc này thì sao?"

Ông chủ: "Chiếc này thì năm trăm bảy mươi tệ một ngày, tiền thế chấp là bảy nghìn tệ."

Nguyễn Ngưng tính một chút, cô cần trả tiền thuê tám ngày, cộng thêm cả tiền thế chấp, tổng cộng là mười một ngàn sáu trăm tệ, coi như nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Suy cho cùng thì việc này cũng tương đương với việc “mua” một chiếc xe cũ.

Nguyễn Ninh nhìn thẻ nhân viên họ Ngô của người này: “Vậy lấy chiếc này, tôi thuê tám ngày, ông chủ Ngô, ông làm giấy tờ đi."