Chương 1

Nguyễn Ngưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Hôm qua cô đi dạo siêu thị mua một miếng thịt bò, sau đó dùng nó cho nồi lẩu ăn chung với đồng nghiệp, lúc ấy đồng nghiệp còn chụp hình up lên Moment chia sẻ, hiện tại miếng thịt bò này lại xuất hiện ở trong tủ lạnh.

Sau nhiều lần xác nhận trong Moment của đồng nghiệp hình chụp thịt bò tự cắt, Nguyễn Ngưng cẩn thận quan sát tủ lạnh hai cửa trước mặt mình.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng phát hiện nước khoáng tăng thêm hai chai, trứng gà cũng trở lại con số mười, bao gồm sữa Vượng Tử mà cô uống hết trong liên hoan tối hôm qua cũng lại xuất hiện ở ngăn mát.

Nguyễn Ngưng lấy hộp sữa bò màu đỏ ra, trầm ngâm nhìn cái nồi đun nước nhỏ.

Nếu chỉ có thịt bò thì còn đoán là nhớ lầm được, bây giờ một đống đồ vật bày ở trước mặt, Nguyễn Ngưng không thể tự lừa dối mình.

Thức ăn trong tủ lạnh của cô bỗng dưng tái sinh!

Vì nghiệm chứng phán đoán của mình có đúng hay không, Nguyễn Ngưng e ngại gặp chuyện kỳ lạ như xuyên việt, cô dứt khoát sửa rồi xuống lầu đi siêu thị.

Khu dân cư chỗ Nguyễn Ngưng là khu chung cư mới, đại khái chỉ có một phần năm hộ gia đình có người ở, bốn, năm siêu thị, có một siêu thị trang hoàng tốt nhất, bán đồ đầy đủ nhất.

Căn cứ kinh nghiệm đọc truyện phong phú, Nguyễn Ngưng sợ mình xuyên tới thời đại thiếu thuốc thiếu ăn nào đó, đầu tiên là kêu nhân viên cửa hàng cân hai ký rưỡi thịt heo.

Dù sao nếu không xuyên việt, vật phẩm trong tủ lạnh tái sinh thì cô cũng lời to.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngưng lại mua một ký thịt bò.

Thịt bò nửa ký 45 tệ, thịt heo 15 tệ, tổng cộng mới hơn một trăm tệ.

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, lại kêu lấy một thùng nước suối tinh khiết Nông Phu hai mươi bốn chai loại 550ML.



Rau xanh đương nhiên cũng không thể thiếu, vì vậy Nguyễn Ngưng lựa cải trắng, cải thìa, rau chân vịt, rau diếp, rau muống, hành lá.

Khoai tây, khoai lang, còn có bắp ngô càng trọng yếu, không chỉ có thể dùng để ăn, không chừng còn gieo trồng được.

Đậu hủ cũng là thứ tốt.

Nguyễn Ngưng rất thích ăn cay, lại mua ớt chuông và ớt bột*, lại liên tưởng đến món mới lấy một bao nấu lẩu hương vị Tứ Xuyên, một bao đồ kho, sau một lúc thì cô cứ thấy gia vị có sẵn là cầm một bao.

(*) Chính xác là ‘lạt tiêu diện’, nguyên liệu chính gồm ớt khô, mè rang, hạt tiêu, hồi hương, vỏ quế, cây thì là, tùy khẩu vị địa phương mà gia vị thay đổi đôi chút.

Lỡ như rơi vào thời xưa, nếu không có kỹ năng kiếm ăn nào cô có thể đổi nghề đi bán lẩu mala.

Sau đó Nguyễn Ngưng lấy ba bao bánh chẻo nhân khác nhau, một số viên chiên thường dùng cho nồi lẩu.

À, còn phải ăn thịt gà, Nguyễn Ngưng lại mua hai con gà, hai con vịt, định hôm nay nấu một con gà và một con vịt, còn lại thì đông lạnh.

Nếu tủ lạnh thật sự có thể tái sinh vật phẩm, vậy thì không thể thiếu các loại đồ ăn vặt, phải chọn loại đắt tiền mới được!

Nguyễn Ngưng nhờ nhân viên cửa hàng đưa hàng tới nhà, cô về nhà cất hết đồ mua trong siêu thị, lại nhanh chân chạy đi cửa hàng bán đồ ăn vặt ở ngoài khu dân cư.

Chuỗi cửa hàng này diện tích rộng hơn siêu thị, đưa mắt nhìn rực rỡ muôn màu toàn là các loại bao bì đủ màu.

Mắt Nguyễn Ngưng sáng rực, đầu tiên là ‘bắt cóc’ các loại đồ ăn vặt nhập khẩu thường ngày không nỡ mua, chocolate cũng chọn loại đắt nhất, khoai tây chip không no bụng được nên Nguyễn Ngưng chỉ lấy ba, bốn bao nhỏ đỡ thèm.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin