Chương 49

Chương 49: Em gái bệnh kiều Và Anh trai trung khuyển nhà bên (49)

Vận may của Giang Hoài dường như đã hoàn toàn chấm dứt vào ngày đính hôn hôm đó, cuộc sống sau này của anh ta luôn trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Có lẽ là do những biến cố trong thực tế ảnh hưởng, cuộc sống hôn nhân cũng ngày càng không hài hòa.

Không phải anh ta không còn hứng thú, mà là không thể. Cho dù vất vả lắm mới có chút phản ứng, cũng chỉ là giải quyết qua loa cho xong chuyện.

Điều này càng làm Tống Thiên nghi ngờ, anh ta ở nhà đã chiều chuộng Tống Tuyết hết phần nên không còn sức ân ái cùng cô ta, và thế là thời gian hai người cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều.

Nửa đời trước của anh ta vô cùng thuận buồm xuôi gió, bây giờ là lần đầu tiên Giang Hoài cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn buông tay bỏ mặc tất cả.

Anh ta bắt đầu nhớ về những hồi ức êm đẹp cùng Lạc Li, càng lúc càng thấy nhớ.

Cô khác hẳn hai người phụ nữ kia, cô mang một vẻ đẹp riêng, cô được thượng đế tô điểm như một thiên sứ vô tư lự.

A Li của anh ta, tuy rằng vẻ ngoài rất mong manh yếu ớt, nhưng lại không có chút tính công chúa được nâng niu chiều chuộng, trái lại, cô rất tình cảm, rất hiểu chuyện, còn biết cách chăm sóc người khác.

Ngày thường anh ta đều bận rộn với công việc, bố mẹ anh ta ở nhà đều do một tay cô chăm sóc.

Sau một ngày đầu tắt mặt tối ở công ty, chỉ cần về đến nhà, cô sẽ chuẩn bị sẵn cho anh ta một tách trà nóng, anh ta làm việc trong thư phòng, cô sẽ thầm lặng bầu bạn bên cạnh anh ta, sẽ tự tìm sách để đọc hoặc sẽ làm bài tập, không bao giờ quấy rầy anh ta.

Lúc anh ta mệt mỏi, cô sẽ tìm cách an ủi, chọc cho anh ta cười, thậm chí còn vì anh ta đi học massage, chỉ mong có thể giúp anh ta san sẻ đôi phần.

Khi anh ta bệnh, cô còn lo lắng sốt ruột hơn cả bố mẹ anh ta, trông như bản thân cô mới là người bệnh vậy, đau lòng đến mức khóc bù lu bù loa, ở bên cạnh anh ta một tấc cũng chẳng muốn rời, thức trắng cả đêm canh bên giường.

Cho dù mệt mỏi hay buồn ngủ đến đâu, cô vẫn sẽ để đèn đợi anh ta về, cô muốn cho anh ta biết, bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng luôn có người đợi anh ta quay về.

Biết anh ta phải đi xã giao với khách, cô sẽ tự giác nấu canh giải rượu cho anh ta.

Vì anh ta, vì cái nhà này, cô đã trả giá quá nhiều, thật sự là quá nhiều.

Nhưng cho tới nay, anh ta đều xem những chuyện cô đã làm là lẽ hiển nhiên.

Cô tự nguyện đối tốt với anh ta và cả người nhà của anh ta, không cần anh ta đáp lại hay hồi báo bất cứ điều gì, cho dù người anh ta yêu là Tống Thiên, hay Tống Tuyết ỷ vào việc mang thai để leo lên vị trí, cũng không ai làm được như cô.

Con người, so ra cũng chỉ là một loài động vật thấp hèn.

Chỉ khi mất đi rồi, mới biết trước đây bản thân đã hạnh phúc bao nhiêu.

Bây giờ, gặp lại cô, nhìn vẻ mặt hạnh phúc vui sướиɠ của cô, trong lòng Giang Hoài đột nhiên cảm thấy ghen tức đến đau xót.

Cuộc sống của tôi chông chênh như thế, dựa vào đâu cô có thể thuận lợi như cá gặp nước vậy chứ?!

“A Li, đã lâu không gặp.”

Nở một nụ cười tự cho là vô cùng anh tuấn, Giang Hoài chủ động tiến đến chào hỏi Lạc Li.

“Đã lâu không gặp, anh Giang Hoài.”

Lạc Li đáp lại bằng một nụ cười lịch thiệp nhưng xa cách.

Cảm giác xa lạ này khiến trái tim nhói đau của Giang Hoài càng thêm khó chịu.

Vốn muốn hỏi nhà họ Bạch có đối tốt với cô hay không, nhưng hiện tại xem ra không cần phải hỏi nữa rồi.

Cô sống có tốt không, chỉ cần nhìn sức sống hiện tại là biết được thôi.

“Em xin phép đi trước…”

Không muốn cả hai chìm trong bầu không khí ngượng ngập căng thẳng, Lạc Li định rời đi trước.

“Anh đưa em đi.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Giang Hoài lại mở miệng nói một câu như thế.

“Không cần…”

Lạc Li sau một giây kinh ngạc, lập tức cự tuyệt theo bản năng.

“A Li, ngay cả khi chúng ta không có duyên trở thành người một nhà, ít nhất cũng có thể làm bạn bè chứ? Anh nhớ hôm nay là sinh nhật em đúng không? Chúc em sinh nhật vui vẻ…”

Giang Hoài chủ động nhắc tới chuyện sinh nhật, làm Lạc Li có chút hoảng hốt.

Sau năm tuổi, những sinh nhật sau này cô đều tổ chức cùng người nhà họ Giang, bây giờ thì…

Có lẽ là nhớ tới những chuyện cũ năm xưa, khiến cô không còn xa cách như vừa rồi nữa, rốt cuộc Lạc Li cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn, vậy làm phiền anh Giang Hoài rồi.”

Sau khi lên xe, Giang Hoài vẫn luôn chủ động tìm đề tài để trò chuyện, nhưng thái độ của Lạc Li vẫn lạnh nhạt như trước kia, làm lòng anh ta càng cảm thấy hụt hẫng.

Lạc Li thật sự rất muốn dùng nút bịt bồn cầu để nhét vào cái miệng thối đó của Giang Hoài, cứ bô bô nói không ngừng nghỉ, phiền chết đi được!

Lúc cô đang suy xét có nên làm như thế thật hay không thì tiếng di động vang lên cứu cô khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng.