Kiều Dực Chu cong lưng, dây thần kinh kéo căng đến cực điểm.
Mèo đen đại biểu cho điềm xấu.
Kiều Dực Chu nhớ tới con quái vật mà mình đυ.ng phải trước đó trong khu rừng, thật ra, rất có thể 13 cây đa chính là điềm báo.
Hoặc là nói, con mèo đen trước mắt này, cũng là điềm báo cho một thứ gì đó?
Kiều Dực Chu cắn chặt hàm răng, vẫn không ngăn cản được thân thể đang run lên bần bật. Trong đầu nghĩ ngợi, mèo đen là quái vật ngụy trang thành, khi tức giận thì sẽ xé rách làn da bên ngoài, mở mồm đầy răng nanh nhọn hoắc, lao tới cắn xé cậu.
Tiếng khóc thút thít của cậu chỉ là nhằm vào lệ quỷ, không nói có thể đánh được quái vật hay không.
Chỉ cần nó dám nhào tới, thì cậu liền lụi cho nó một dao.
Cùng lắm thì ngươi sống ta chết!
Cậu và mèo đen say đắm nhìn nhau suốt mấy chục giây, sột soạt sột soạt, lại là thứ tiếng động này.
Nó vang lên từ khu rừng tối, từ tầng lá mục rữa trên lớp bùn đất, không khí ẩm ướt nhiễm mùi tanh mốc, nơi xa xa, một cành khô oằn mình gánh tuyết đọng, lạnh cóng cả cốt tủy.
Kiều Dực Chu bỗng nhìn lại bên kia, sâu trong chỗ tối, một đôi mắt xanh lục đang lập lòe.
Cậu gần sự sắp khóc thét.
Lại là cái con quái vật vừa mới đuổi gϊếŧ cậu ban nãy!
Chết tiệt!
Trái tim Kiều Dực Chu đập thùng thùng, cảm thấy con mèo đen này đã dẫn quái vật đến, nó lấy tốc độ cực nhanh vọt tới mảnh đất trống phía trước.
Bốn phía đều là rừng rú um tùm, chỉ có phiến nham thạch trước mắt là khá trống trải, cây cối bị chặt chất thành đống, địa thế trống trải nhưng không có nghĩa là không có chỗ nấp.
quái vật càng lúc càng gần, Kiều Dực Chu không có đủ thể lực để chạy trốn, tránh cũng không tránh nổi, chỉ có thể siết chặt con dao trong tay.
Cậu không dám thở mạnh, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Quái vật từ trong rừng bước ra, cả người đầy máu. Hàm răng lởm chởm, lộ cả ra ngoài, tiếng răng nanh ma sát, két két bên tai, dường như, nó đang vui sướиɠ vì đã tìm thấy Kiều Dực Chu. Nước miếng dọc theo răng nanh, nhỏ giọt xuống đất, xì xèo, khói đen bốc lên, lá khô hòa tan.
Kiều Dực Chu nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim như sắp lao ra khỏi cổ họng.
Trước mắt, hết thảy đều quá đáng sợ, cậu muốn nhắm mắt theo bản năng, nhưng vì sống sót, không thể không ép mình phải nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của con quái vật.
Đừng gấp, nhất định sẽ có sơ hở!
Quái vật nháy mắt xông tới, trước lúc nó kịp tóm được Kiều Dực Chu, thì cậu đã ra tay.
Chính là bây giờ!
Lưỡi dao vung lên với tốc độ xé gió, nhanh chóng cắm phập vào trong bụng quái vật.
Trên tảng nham thạch, mèo đen dùng ánh mắt lạnh băng, nhìn chăm chú hết thảy.
Kiều Dực Chu chớp thời cơ ra tay, khiến cho đáy mắt nó hiện lên một chút khen ngợi.
Đáng tiếc, vẫn còn quá non.
Điều khiến Kiều Dực Chu kinh ngạc là rõ ràng con dao găm đã cắm thật sâu vào bụng quái vật, cậu còn ra sức rạch ngang, tạo thành một vết thương rất lớn, nhưng quái vật lại như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì.
Nó dùng bàn tay to lớn sờ soạng nơi bị thương, dường như công kích của Kiều Dực Chu chỉ có tác dụng gãi ngứa cho nó mà thôi.
Không có khả năng, cậu đã đâm vào rất sâu, mơ hồ còn nhìn thấy cả bộ lòng của nó.
Kiều Dực Chu muốn đâm ác hơn, nhưng bị quái vật bắt được cánh tay, nó quăng cậu tới chỗ phiến nham thạch.
Kiều Dực Chu ho một tiếng, khóe môi tràn tơ máu, ruột gan đều bị giập đau.
Quái vật nhếch mép cười khẩy, nó đi từng bước một, ánh mắt ác liệt như đang nói ---mày không trốn thoát đâu con à.
Nỗi sợ cắn xé da thịt, đầu óc bị đυ.ng choáng váng, Kiều Dực Chu vẫn đang giãy dụa muốn đứng lên, tiếp tục tấn công quái vật.
Đứng lên đi, Kiều Dực Chu!
Mèo đen với quái vật là cùng một giuộc, không thể đưa lưng về phía con mèo đen tượng trưng cho điềm gỡ kia!
Cùng lúc đó, mèo đen từ trên tảng đá nhảy lên, nương theo độ cao, móng vuốt sắc bén nhanh như chớp cào rách tròng mắt của con quái vật, lúc này, nó mới đau đớn gầm lên.
Nó vươn tay phải ra bắt lấy mèo đen, nhưng lại bị bé mèo táp vào động mạch chủ, mạnh mẽ cắn phụt!
Kiều Dực Chu ngây ngẩn cả người, sao lại thế này, không phải ... chẳng lẽ mèo đen không phải cùng một bọn với quái vật?
Cậu đã nhìn rõ, dưới ánh trăng, mèo đen hung ác dị thường, từng ngụm từng ngụm cắn xé máu thịt trên cổ quái vật, ngay lập tức, máu tươi phun trào.
Rõ ràng là con quái vật kia đã tóm được thân thể mèo đen, định kéo nó xuống. Ban nãy Kiều Dực Chu cũng vừa được trải nghiệm cảm giác bị tóm này, rất là đau đó!
Sao mèo đen lại không có phản ứng gì thế nhỉ?
Từ động mạch chủ, máu tươi phun trào, hơn nữa, cộng với công kích vừa rồi của Kiều Dực Chu, con quái vật như một ngọn núi nhỏ, đổ ầm xuống đất, cuối cùng tắt thở.
Mèo đen từ trên người nó nhảy xuống, toàn thân thấm máu, giống như sứ giả đến từ địa ngục. Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bộ lông đen nhánh của nó như được phủ thêm một vầng sương bạc.
Nó quay đầu lại liếc Kiều Dực Chu một cái, đôi mắt màu lam kim vẫn còn đỏ quạch, sát ý chưa kịp rút đi.
Kiều Dực Chu đau thắt cõi lòng, cảm giác mà con mèo đen này mang đến cho cậu, còn đáng sợ hơn cả quái vật kia.