Tuần tiếp theo, gần như cả Norns đều biết ti thảo không những đẹp trai còn rất có khí phách, thề phải giải quyết được Hoa Viễn Clothing, kéo công ty ra khỏi hiện trạng lỗ vốn!
Trong lúc nhất thời, ti thảo trở thành tâm điểm của công ty. Ngoại trừ rất ít người trong tầng quản lý cấp cao biết thân phận của hắn ra, từ hành lang tới phòng ăn, cả nhà vệ sinh... chỗ nào cũng nghe người người bàn về Khương Hựu.
"Hoa Viễn cũng dám khiêu chiến, phó phòng Khương đúng là vừa đẹp trai vừa có mị lực!"
"Chậc, còn chưa có kết quả đã thổi phồng lên, giống như là hắn đã lấy được đơn đặt hàng vậy, phụ nữ các cô chỉ biết trông mặt thôi à?"
"Hoắc Văn Đông ba năm đứng đầu phòng sales còn chưa lấy được, hắn lấy được chắc? Khuyên các cô đừng ôm hy vọng nhiều quá, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều."
"Đúng vậy, đừng có nằm mơ viễn vông."
"Xin lỗi, cho qua."
Mấy người đi từ phòng ăn ra, đang đứng nói chuyện trước thang máy liền nghe sau lưng vang lên một giọng nam trong trẻo.
Người nọ cầm lọ sữa chua, thấy bọn họ xoay đầu, cắn ống hút cười xin lỗi, mấy cọng tóc mái trên trán không nghe lời vểnh lên, khóe mắt cong cong.
Nam sinh vừa mới xỉa xói người ta là "phụ nữ các cô chỉ biết trông mặt" đột nhiên cà lăm, "Không, không... Là tôi mới cần nói xin lỗi, anh đi trước anh đi trước."
Khương Hựu cười nói cám ơn, trong đầu nghĩ, trưởng phòng Trần với Hoắc Văn Đông làm cái gì cũng không được, truyền tin tức lại rất giỏi.
Năm ngày trôi qua, sáng thứ bảy, Khương Hựu đến câu lạc bộ Thái cực rất sớm để chờ Ngụy Hoa Viễn.
Hắn không sợ Ngụy Hoa Viễn không đến, dù sao làm ăn chú trọng chữ "tín", nếu như chuyện nhỏ như thế này cũng lỡ hẹn, Hoa Viễn sẽ không phát triển thành quy mô như ngày hôm nay.
Quả nhiên, như hắn đoán, Ngụy Hoa Viễn không chỉ đến mà còn tới sớm hơn bình thường một chút.
Khương Hựu lập tức chạy tới, bắt lấy cánh tay Ngụy Hoa Viễn, "Sư phụ, sư phụ đến thật ạ! Sư phụ ăn sáng chưa? Con có mang đồ ăn ngon cho sư phụ nè!"
Đã lâu không được hậu bối thân thiết như thế này, Ngụy Hoa Viễn hơi sửng sốt nhưng cũng không tiện rút tay ra, "Ăn rồi, con đứng vững lại, quên ta đã nói gì rồi sao, Thái cực quan trọng nhất là tu thân dưỡng tính."
"Dạ, dạ, dạ nghe theo sư phụ..." Khương Hựu giơ tay đầu hàng, "Ăn rồi cũng không sao, con mang canh táo đỏ hầm nhân sâm, bổ khí dưỡng huyết, không no đâu ạ, sư phụ nếm thử đi, thấy không ngon có thể không uống."
Vừa nói hắn vừa lấy bình giữ ấm ra.
Mùi canh thơm bay thoang thoảng trước mũi.
Ngụy Hoa Viễn cầm bình giữ ấm liếc nhìn, vốn tưởng là canh nấu táo đỏ và nhân sâm, nhưng lại thấy ngoại trừ hai thứ đó ra còn có nguyên liệu khác để trung hòa dược tính, vô cùng phong phú, màu nước cũng đậm đà.
Mặc dù nguyên liệu cắt rất xấu, nhưng có thể nhìn ra đã hầm hơn ba tiếng.
Ngụy Hoa Viễn sợ run hỏi, "Con tự nấu?"
"Dạ." Khương Hựu ngáp một cái, "Con cắt không đẹp, sư phụ đừng chê."
Ngụy Hoa Viễn giờ mới phát hiện dưới mắt của thằng nhóc ngoan có quầng thâm, "Tối hôm qua con nấu tới mấy giờ?"
"Không nhớ, chắc là hơn hai giờ... Sư phụ đừng hỏi con nữa, mau nếm thử coi có ngon không!"
Ngụy Hoa Viễn nhớ mang máng, lần trước con trai nấu cơm cho ông là vào năm tiểu học, lúc đó có lớp thực hành. Thoáng một cái đã hơn hai mươi năm, ông đã ăn vô số món sơn hào hải vị, lại chưa từng nếm qua bữa cơm gia đình do con mình nấu, tuy không ngon bằng nhưng tràn đầy tình thương.
"Được." Ánh mắt của Ngụy Hoa Viễn nhu hòa đi, "Đưa muỗng cho ta, để sư phụ nếm thử."
Canh thuần bổ có giá trị lớn, mùi vị không khác mấy với thuốc bắc, uống không ngon chẳng qua là không đắng như thuốc bắc thôi.
Kết quả Ngụy Hoa Viễn uống hết --- Thật ra thì không nhiều, chỉ chừng hai chén, cũng không cung cấp quá mức. Sau đó ông từ chối tất cả những người muốn so tài, chuyên tâm dạy dỗ Khương Hựu.
Đừng thấy động tác của Thái cực quyền ung dung, thật ra thì rất tốn sức. Gần tới mười hai giờ, Khương Hựu lau mồ hôi, vỗ bụng nói, "Sư phụ, con đói rồi."
"Đã trưa rồi." Ngụy Hoa Viễn nhìn đồng hồ, "Hôm nay chỉ đến đây thôi, về đừng quên luyện tập."
"Khoan đã!" Khương Hựu gọi lại Ngụy Hoa Viễn định vào phòng thay quần áo lại, "Sư phụ buổi trưa có làm gì không? Nếu không có chuyện gì, con biết một nhà hàng rất ngon, chúng ta đi ăn thử đi. Sư phụ lãng phí thời gian dạy con lâu như vậy, không mời sư phụ một bữa con áy náy lắm."
"Với lại..." Khóe mắt của Khương Hựu hiện lên chút cô đơn, "Mình con ăn thì buồn lắm."
Sao lại buồn, chẳng lẽ không có người nhà ăn cùng? Ngụy Hoa Viễn thấy dáng vẻ của thằng nhóc ngoan, liền nhận lời, "Được, đi thôi, sư phụ mời."
... jongwookislove.wordpress.com
Nhà hàng không xa, đi nửa tiếng là tới, dưới sự dẫn đường của phục vụ, hai người đi vào buồng nhỏ Khương Hựu đã đặt trước.
Gọi món xong, lúc chờ món ăn đem lên, trong lòng Ngụy Hoa Viễn vẫn hơi khó chịu, không nhịn được hỏi, "Tiểu Hựu, ba mẹ con làm nghề gì?"
"Ba mẹ con..." Đang nói chuyện vui vẻ, ánh mắt của thằng nhóc ngoan đột nhiên tối đi, "Đã mất hồi con lên năm rồi."
Ngụy Hoa Viễn trầm xuống, "Vậy con..."
"Ông ngoại với cậu nuôi con. Sư phụ đừng lo, cuộc sống của con tốt lắm."
Từ nhỏ đã không còn cha mẹ, tính cách vẫn đơn giản hiểu chuyện như vậy, đúng là không dễ.
Nghĩ tới hai đứa con nhà mình không hề hoạt bát đáng yêu chút nào, Ngụy Hoa Viễn càng đau lòng hơn, hận không thể cướp con người ta về nuôi.
5
Lúc này phục vụ mang món ăn lên, thấy túi của Khương Hựu móc trên ghế, nhắc nhở, "Quý khách, đồ trong túi của quý khách sắp rơi ra ngoài rồi, có cần tôi cất vào giúp không ạ?"
"Không cần, cám ơn, tôi dọn lại." Khương Hựu đưa tay kéo túi.
Hắn đeo túi hiệu Gucci cho nam, miệng túi chỉ dùng một miếng băng đậy lại, không kéo thì thôi, kéo một cái thì miệng càng mở, đồ bên trong rơi ra ngoài.
Có airpod, túi văn kiện, máy tính bảng, cùng với một cái hộp nhỏ.
Khương Hựu vội vàng cúi xuống nhặt đồ, nhặt những món khác thì cái hộp vô tình quét qua chỗ Ngụy Hoa Viễn.
Ngụy Hoa Viễn dĩ nhiên sẽ nhặt giúp rồi, nhặt lên mới biết là một hộp đựng trang sức. Nắp hộp trong suốt, bên trong có dây chuyền, vòng tay, ghim cài áo v..v..
Từ màu sắc của kim loại có thể thấy là chất liệu khá tốt, kiểu dáng cũng độc đáo.
Khương Hựu "bùm" một tiếng đỏ mặt, "Sư phụ đừng hiểu lầm, con không có đeo mấy thứ này!"
Ngụy Hoa Viễn dở khóc dở cười, "Ai nói là con đeo đâu? Ta định hỏi là con mua tặng bạn gái phải không."
"Không phải..." Khương Hựu lắc đầu, "Con kết hôn rồi, người ta là nam. Với lại đây là đồ trang sức của công ty nhà con, con học thiết kế trang sức, định cầm về tham khảo mẫu."
... Công ty nhà làm đồ trang sức?
Có thể vào câu lạc bộ Thái cực không giàu thì sang, Ngụy Hoa Viễn đã sớm đoán được thằng nhóc ngoan này có xuất thân từ gia đình giàu có.
Mà công ty làm đồ trang sức ở Tân Thành thì chỉ có một, ông thử dò xét hỏi, "Con là người nhà họ Khương?"
"Dạ... quên nói với sư phụ, con là cháu ngoại của Khương Chấn Lâm, chủ tịch của Đông Huy Jewelry. Nhưng mà mấy món này không phải do Đông Huy sản xuất, là công ty con, Norns làm."
Nói tới sản phẩm của công ty nhà mình, thằng nhóc ngoan ngẩng đầu ưỡn ngực, nói rõ ràng mạch lạc, giống như là niềm kiêu ngạo vì mình là người của Đông Huy, "Sư phụ đừng thấy chỉ là công ty con, trên thực tế là chung chỗ sản xuất của Đông Huy, công nghệ tinh luyện và cắt kim loại gần như giống y đúc, chất lượng rất tốt, không tin thì sư phụ lấy ra xem thử đi."
Dù sao Khương gia cũng là nhà có nhãn hiệu lâu đời, Ngụy Hoa Viễn có nghe về tình hình gia đình, biết Khương lão gia chỉ có một cháu ngoại.
Mà nhà thông gia của vị cháu ngoại này, là Bùi gia quyền thế ngập trời.
Nếu như nói ông từng nghi ngờ Khương Hựu tiếp cận mình là có mưu đồ, vậy thì sau khi biết thân phận của đối phương, tất cả ngăn cách lại tan thành mây khói.
Cả Tân Thành chỉ có người khác muốn tiếp xúc với người của Khương gia và Bùi gia, bọn họ căn bản chẳng cần làm quen ai để đòi phần cả.
Ngụy Hoa Viễn vui sướиɠ trong lòng, thấy thằng nhóc ngoan này khen đồ nhà mình nức cả mũi, không nhịn được mở nắp ra.
Mở nắp chắn bằng acrylic ra, sợi dây chuyền cho dù là độ mài bóng, chi tiết khảm nạm đều vô cùng tinh xảo, có thể nhìn ra công nghệ này là dày công tôi luyện.
Norns không nổi, nếu không có thằng nhóc ngoan nhắc tới, ông thậm chí còn không biết trong Tân Thành có một công ty như vậy.
Nếu như sản phẩm của chi nhánh và sản phẩm của công ty chính là ra từ cùng một lò sản xuất, nói rõ chất lượng, kiểm định chất lượng, hậu mãi này nọ sẽ có tính bảo đảm cực cao.
... Hoàn toàn phù hợp với khái niệm hoàn mỹ với quần áo phụ nữ trong cửa hàng của mình.
"Sư phụ."
Có lẽ là ông mãi không chịu nói gì, Khương Hựu liền gọi, "Sư phụ thích mấy món trang sức này ạ? Thích thì sư phụ cứ lấy đi, dù sao cũng chỉ có năm ba trăm, rẻ lắm."
Ngụy Hoa Viễn cầm sợi dây chuyền, ngắm nghía hồi lâu thì hỏi, "Năm ba trăm?"
"Dạ, năm ba trăm là bán lẻ, nếu như bán sỉ thì còn rẻ hơn!"
Ngụy Hoa Viễn động tâm, "Rẻ hơn là rẻ bao nhiêu? Giảm giá theo số lượng như thế nào?"
"... Sư phụ hỏi con, con cũng không rõ." Khương Hựu lè lưỡi, "Nếu như sư phụ có hứng thú, để mốt con hỏi phòng marketing xem sao."
Lúc này món ăn đã lên hết, Khương Hựu châm trà cho Ngụy Hoa Viễn, bắt đầu ăn cơm.
Ngụy Hoa Viễn không tiện xem tiếp, đẩy hộp trang sức về chỗ Khương Hựu, phát hiện màn hình máy tính bảng sáng lên, trên đó là bản vẽ một bông hoa tuyết rất đặc biệt.
"Đây là..."
Khương Hựu sửng sốt mấy giây, vội vàng cất máy tính bảng. Hộp trang sức là hắn cố tình làm rơi, nhưng máy tính bảng là vô tình bị mở, "Là bản thiết kế dây chuyền của con, vẫn còn chưa vẽ xong, sư phụ đừng xem."
Tầm mắt của Ngụy Hoa Viễn đặt lên màn hình chốc lát, cho đến khi Khương Hựu tắt máy, ông mới ngẩng đầu lên, "Được, tuần sau giúp ta hỏi phòng marketing của công ty con."
... jongwookislove.wordpress.com
Đến gần cuối năm, để bàn chuyện cũ đồng thời phát triển mạng lưới giao thiệp, Bùi Minh Tiêu nhận được hai thiệp mời từ bạn cũ trường cấp ba và trường đại học.
Vốn là hắn chẳng muốn tham gia cái nào, nhưng lần họp mặt bạn cũ chung trường ở New York, người tổ chức lại là Ngụy Dương. Địa điểm nằm ngay ở Tân Thành, Bùi Minh Tiêu từ chối nhưng vẫn bị Ngụy Dương kéo đi.
Có hai vị bạn học cũ theo đạo Phật, nên địa điểm họp mặt là ở tầng hai Liên Hoa Lầu. Bùi Minh Tiêu ngồi xuống ghế, lẳng lặng nghe mọi người trò chuyện, cảm giác rõ ràng chỉ mới qua vài năm nhưng lại như đã xảy ra vào đời trước vậy.
- -- Cũng có thể thanh xuân của hắn không muôn màu muôn vẻ như những người khác, cho nên chẳng có gì đáng để hoài niệm.
"Nhưng mà phải nhắc tới nhân vật quan trọng nhất của trường chúng ta, học trưởng Bùi." Có người thấy hắn không nói gì, liền đổi chủ đề về hắn, "Ban đầu là mấy khoa nhỉ, ba khoa đi? Hoa khôi của ba khoa cùng theo đuổi học trưởng Bùi, mấy người không có ai như chúng ta nhìn mà thèm. Nhất là Julie, vóc người, chậc chậc chậc, tuyệt vời, kết quả học trưởng Bùi chẳng để ý ai. Thế nào, bây giờ có thích ai không?"
Người bạn cũ này là người ở ngoài thành, không thường xuyên đến đây. Bùi Minh Tiêu không nói thích hay không thích, chỉ nhàn nhạt đáp, "Cám ơn đã quan tâm, tôi kết hôn rồi."
"Kết hôn rồi?! Học trưởng sao giấu quá vậy? Mau cho tôi biết là người tài năng xuất chúng nào mới có thể bước chân vào cửa nhà anh!"
Bùi Minh Tiêu không thích bị người ta chú ý vào cuộc sống riêng tư của mình, không tính trả lời, chỉ uống một hớp trà ---
Ngay sau đó, dư quang nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trước quầy tiếp khách của nhà hàng, Ngụy Hoa Viễn mặc quần áo ngày thường, sau lưng là hai vệ sĩ, đang nghiêng đầu nói chuyện với một nam sinh.
Nam sinh mặc một chiếc áo da, không biết nói gì, chọc Ngụy Hoa Viễn cười to.
Đang nói thì nam sinh hắt xì một cái, Ngụy Hoa Viễn trách mắng, gương mặt nghiêm túc, bảo hắn mặc ít quá.
"Dương Dương." Mấy bạn học cũ cũng nhìn thấy, "Chẳng phải là bác Ngụy sao?"
Ngụy Dương rướn cổ, "Á, trùng hợp thế, đúng vậy!"
"Người đi bên cạnh bác là ai vậy, họ hàng của cậu? Trông bác rất thích cậu ta."
Đúng vậy, coi cái mặt chỉ thiếu điều muốn làm cha người ta thôi. Tuần trước đã xem video, Ngụy Dương biết đối phương là ai, không cam lòng liếc Bùi Minh Tiêu, giận mà không dám nói gì.
Thấy Ngụy Dương không nói lời nào, mọi người cho là bác Ngụy ngày xưa nɠɵạı ŧìиɧ để lại hậu quả, không dám nói tiếp, bầu không khí trên bàn trở nên im lặng đến đáng sợ.
Lúc này, Bùi Minh Tiêu lên tiếng, "Cậu ấy không phải thân thích của Ngụy gia."
Mọi người mê man, "A... vậy là ai? Học trưởng Bùi biết sao?"
"Dĩ nhiên biết."
Dừng một chút, Bùi Minh Tiêu cười nhẹ một tiếng, "Là người tài năng xuất chúng, may mắn bước chân vào cửa nhà tôi."