Chương 7

Diệp Thu Oánh nhìn gương cởi mảnh vải ra, cố gắng để không dính vào da thịt nên động tác rất chậm và nhẹ nhàng.

Trong nhà không có vải bông thừa, mảnh vải dính máu có thể được tái sử dụng sau khi khử trùng bằng nước sôi. Rất may mắn khi cô vừa tìm được một lọ thuốc bột cầm máu trong ngăn kéo.

Nhìn ngày vẫn còn thời hạn sử dụng.

Diệp Thu Oánh rửa mặt sạch sẽ, cẩn thận làm sạch vết thương, đổ một ít thuốc bột cầm máu, sau đó tìm một mảnh vải sạch để băng vết thương lại.

Diệp Thu Oánh cũng không nhàn rỗi, cô đổi thuốc và định ra ngoài tìm việc làm. Sau đó cô mới giật mình nhận ra đây không phải là thời đại quét mã, trong túi không có tiền mặt thì cô không đi đâu được!

Mỗi ngày có xe buýt đưa đón từ thị trấn Thanh Nguyên đến huyện lúc tám giờ sáng và ba giờ chiều, giá vé là hai xu.

Diệp Thu Oánh lục lọi các hộp, tủ một lúc nhưng không có một xu nào cả!

Cô liếc nhìn thời gian, từ thôn Liễu Kiều đi bộ đến thị trấn mất khoảng một tiếng, cô không thể bắt được xe buýt nữa, nên lo lắng cũng chẳng ích gì. Cô bình tĩnh lại rồi lấy hộp dụng cụ ra.

Hộp dụng cụ bằng gỗ gụ dài nửa mét rất có cảm giác của thời gian.

Trông chiếc hộp không to nhưng sức chứa của nó cũng không nhỏ, dụng cụ bên trong lại càng phong phú hơn.

Không hổ là người ba làm thợ thủ công, nắp trên và hộp nông hơn ở phía trên và sâu hơn ở phía dưới. Có tổng cộng ba bốn mươi ô vuông nhỏ, và các dụng cụ được đặt gọn gàng trong mỗi ô. Các loại tua vít, dùi sắt, cờ lê, búa, dao vuông lưỡi sắc, kìm, dũa, giấy nhám, thanh sắt có độ dày khác nhau, dây sắt và tấm đồng, dao dụng cụ khác nhau, và thậm chí cả dầu bôi trơn chống gỉ, thép mịn cưa sắt ngắn nhỏ.

Nhiều công cụ như thế này, có cái gì mà không tháo ra được?

Bên cạnh hộp dụng cụ còn có một chiếc máy mài cầm tay, nó có một chiếc đυ.c cố định có thể mài và đυ.c. Nhưng không biết mài chiếc máy mài thủ công này sẽ mất bao lâu để cho ra một dụng cụ tốt đây?

Diệp Thu Oánh bị mê hoặc bởi những gì cô nhìn thấy, tự nhiên ngứa tay chân, thậm chí muốn mở cái gì đó ra để nghịch thử.

Không thể không nói, ba của nguyên thân đã qua đời lâu như vậy mà dụng cụ vẫn được bảo quản tốt như vậy, không thể thiếu công lao của mẹ Diệp lau chùi bảo dưỡng.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vô số ngày nhìn vật nhớ người, người phụ nữ bệnh tật đầy người, nguyên nhân duy nhất khiến bà cố gắng sống sót, có lẽ là vì cô con gái còn nhỏ này?

Khi đang suy nghĩ lung tung, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của mấy người.

“Diệp Thu Oánh, em ra đây đi.”

Diệp Thu Oánh cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ. Có ít nhất sáu hoặc bảy người ở ngoài cửa.

Khá lắm, không phải đến gây sự đấy chứ?

Chủ nhân của giọng nói vội vàng thúc giục, Diệp Thu Oánh mím môi, bình tĩnh bước đến trước hàng rào.

Thúy Bình thấy cô bước ra, vui mừng đến mức kéo cô qua hàng rào: "Thu Oánh à, nghe đội trưởng Trương nói em có thể sửa chữa đồ vật đúng không? Đèn pin cũng sửa được rồi, em học nghề của ba em từ khi nào vậy?"

Diệp Thu Oánh không quá ngạc nhiên. Thôn Liễu Kiều cũng chỉ to như vậy nên bất kỳ tin tức nào cũng sẽ được truyền cho mọi người ngay lập tức.

Nói đến đây, cô còn phải cảm ơn đội trưởng Trương đã thay cô tuyên truyền miễn phí.

Vẻ mặt của Diệp Thu Oánh ôn hòa: “Trước đây em đã học được một chút.”

"Em đừng khiêm tốn nữa. Hôm nay chị mang đồ đến, nó hỏng đã năm sáu năm rồi, em xem có thể sửa được không?" Thúy Bình vừa nói vừa lấy ra từ trong chiếc giỏ trên vai một cái đèn pin mới đến bảy tám mươi phần trăm.