Làm gì có ai hiểu được, cuối cùng cô cũng được ăn một miếng mì nấu trong nồi điện!
Cuối cùng nó không còn mùi cháy nữa.
Cuối cùng đôi tay không còn dính tro đen xì nữa.
Cuối cùng không còn phải lên núi đốn củi và xuống núi nhóm lửa nữa.
Diệp Thu Oánh ăn đến mức nước mắt nước mũi chảy dài, đúng lúc cô đang kích động thì lại có người gọi cô ở ngoài cửa.
Diệp Thu Oánh tắt nguồn điện với vẻ mặt không vui, cau mày bước ra ngoài. Đến tột cùng là tên khốn nào quấy rầy cô ăn cơm?
…
Gần đây Chu Khoa rất vui vẻ, không chỉ cưới được vợ mà chiếc radio còn làm cho mẹ vợ nở mày nở mặt. Món đồ chỉ mười năm tệ mà còn thu được kênh rõ ràng, ổn định, chất lượng âm thanh có thể so sánh với chất lượng của một máy nghe băng cassette mới.
Đây là chất lượng có thể có được chỉ với mười năm tệ sao?
Radio kiểu cũ chắc chắn vì trường kỳ bán lỗ, nhà sản xuất không chịu nổi nên loại bỏ không sản xuất nữa, nếu không thì ai mà không thích những chiếc radio chất lượng cao, giá lại rẻ?
Nhưng sau này nhìn thấy chiếc radio cùng loại đó và thấy sự khác biệt giữa hai chiếc.
Sau đó Chu Khoa mới nhận ra - không phải chiếc radio kiểu cũ tốt mà là tay nghề của Diệp Thu Oánh rất tốt!
Vì vậy khi vợ anh nói chiếc tivi đen trắng ở nhà lãnh đạo đơn vị bị hỏng và cần tìm thợ sửa, người đầu tiên anh ấy nghĩ đến chính là Diệp Thu Oánh!
Sau khi lang thang khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy Diệp Thu Oánh đang đóng cửa không ra ngoài.
Anh ấy chưa kịp hưng phấn thì đã thấy Diệp Thu Oánh bước ra với hai quầng thâm dưới mắt. Sắc mặt tái nhợt và hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu kín tơ máu.
Anh ấy không khỏi nghi ngờ trạng thái tinh thần của cô thợ nhỏ…
Chu Khoa và vợ là Lệ Lệ đến mang theo quà là một cân đường đỏ và một túm thịt xông khói, chẳng khác gì đi thăm họ hàng ở quê.
Nhà họ Diệp thế hệ đơn truyền, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến có người thân nào, đặc biệt là người vợ trẻ đến đây vừa xinh đẹp lại thời trang, trông giống như một cô gái trong thành phố.
Có phải Diệp Thu Oánh đang bám được vào những người trong thành phố?
Hai ba người dân làng thích xem náo nhiệt đi theo họ.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng. Bộ dạng của Diệp Thu Oánh không giống người cũng chẳng giống quỷ, rất giống như người bệnh lao bị ép khô.
Ôi, dù tay nghề có tốt đến đâu thì họ cũng không muốn lấy một người bệnh lao phổi về nhà!
Chu Khoa cũng sợ hãi. So với nửa tháng trước, Diệp Thu Oánh có vẻ gầy hơn. Trán cô không còn quấn băng nữa, lộ ra một vết sẹo đáng sợ. Cùng với khuôn mặt gầy gò xanh xao giống như giây tiếp theo cô sẽ ngã xuống đất không dậy nổi vậy.
Vẻ ngoài dễ bị tổn thương của Diệp Thu Oánh cũng khiến Lệ Lệ vô cùng nghi ngờ. Cô bé ốm yếu trước mặt này có thực sự là một thợ sửa chữa không?
Đương sự Diệp Thu Oánh hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn nghiêng đầu.
"Tại sao mấy người lại nhìn chằm chằm vào tôi?"
"Khụ khụ, cô thợ nhỏ, trông cô không được khỏe lắm. Cô bị bệnh à?"
Diệp Thu Oánh nghĩ kỹ lại, cô chỉ ngủ sáu tiếng đứt quãng trong ba ngày hai đêm. Bận đến mức hưng phấn, lại chỉ ăn có một bát mì chay và một cái bánh bao nên có khả năng sắc mặt không được tốt lắm?
"...Tôi không sao, chỉ cần chợp mắt một chút là sẽ ổn thôi."
Đáy mắt của cô gái trắng xanh, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Cô ngáp dài mang theo một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt.
“Hai người có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi.”
Diệp Thu Oánh mở hàng rào và ra hiệu cho hai người vào.