“Phủi phui, miệng chó không mọc được ngà voi!”
"Này, con bé này nói lung tung gì đấy, tất cả chúng tôi đều làm thế đều vì tốt cho cô!"
"Một đứa con gái như cô, trong nhà không có đàn ông, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Diệp Thu Oánh cười nhạt, liếc nhìn chiếc dao chặt củi, trong nháy mắt giơ dao lên.
"Người gặp chuyện đầu tiên có khi là mấy người đấy."
Khi mấy bà mối nhìn thấy cô dùng dao chẻ củi đuổi người, họ sợ tới mức dậm chân liên tục, nếu không phải Diệp Thu Oánh có chút tay nghề thì có khi họ đã chửi ầm lên rồi.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, mọi người bất lực nhìn Diệp Thu Oánh buộc chặt hàng rào và khóa cửa, sắc mặt họ thay đổi, hô to khuyên bảo người bên trong.
"Thu Oánh, cô không còn trẻ nữa, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng. Của cải không nên để vào tay người ngoài. Thanh niên trong thôn chúng ta có rất nhiều cô lại chẳng để ý đến ai à? Sau này còn có thể thăm mồ mả mẹ cô."
"Thu Oánh, đừng nghe lời ba ta. Thôn Liễu Kiều có gì tốt cơ chứ. Thím sẽ tìm cho cháu một người đàn ông thành phố. Chỉ cần cháu chịu dùng một phòng đầy đồ đạc làm của hồi môn, thím đảm bảo anh ta sẽ cưới cháu ngay lập tức."
“…”
Diệp Thu Oánh nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu, thắp đèn dầu sửa radio trong nhà để kệ bọn họ hò hét bên ngoài, Diệp Thu Oánh không để ý đến.
Cô gái đang tập trung tinh thần cầm dụng cụ, âm thanh ồn ào đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Cô gái có vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng hơn trước rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, lông mi dày và dài rung rinh dưới ánh đèn, khiến cô trông giống như một con búp bê bằng sứ.
Khi Diệp Thu Oánh định thần lại, những người ngoài cửa đã rời đi.
Diệp Thu Oánh gói chiếc radio lại, ngày mai giao hàng cũng coi như không phụ kỳ vọng.
Bếp lửa đỏ chưa tắt, Diệp Thu Oánh chỉ cần đặt nồi lên, thêm nước vào nấu cơm. Đang làm được một nửa thì chiếc chuông treo ngoài cửa kêu leng keng.
Tim cô thắt lại, cô chạm vào dùi cui điện trong túi.
…
Cuối cùng Triệu Nhị đợi đến khi đám phụ nữ kia rời đi, anh ta nóng lòng đột nhập vào nhà họ Diệp. Anh ta lén lút đi vào cửa, dùng dao nhỏ thò vào khe cửa cố gắng cạy ổ khóa.
Chờ anh ta và Diệp Thu Oánh xong việc, xem đám phụ nữ đó còn dám đến làm mai hay không!
Diệp Thu Oánh là của anh ta
Nghĩ đến thân thể trẻ trung của cô gái mười tám tuổi, Triệu Nhị không nhịn được nuốt nước bọt, cả người nóng lên động tác trên tay càng nôn nóng. Nhưng vừa di chuyển không biết mình đã va phải thứ gì kêu “đinh linh linh” một tiếng.
Triệu Nhị hoảng sợ, nhưng không thấy chuyện gì.
Diệp Thu Oánh là cô gái duy nhất trong nhà họ Diệp, cho dù anh ta bị phát hiện thì Diệp Thu Oánh có thể ăn thịt anh ta chắc, tốt nhất là nên khóc và la hét để gọi hết người trong thôn đến đây, đến lúc đó chứng thực quan hệ của hai người.
Diệp Thu Oánh bị anh ta hủy trong sạch, không ai dám cưới cô, cuối cùng cũng phải rơi vào tay anh ta.
Triệu Nhị hoàn toàn không để ý đến tiếng chuông kêu, nóng nảy đến mức chỉ muốn lao vào làm việc nên không chú ý đến Diệp Thu Oánh đằng sau khe cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, một bóng đen lao tới.
Diệp Thu Oánh cầm dùi cui điện để trên người Triệu Nhị, có tiếng kêu xoẹt xoẹt, cả người Triệu Nhị run lên đôi mắt mở to và hét lên đau đớn.
"Đồ đĩ, cô cầm cái gì trên tay đấy!"
“Thứ lấy mạng của anh!”
Diệp Thu Oánh bước ra ngoài, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định với Triệu Nhị: "Triệu Nhị, lẻn vào nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì?"