Ai lại không thích một cô gái có năng lực?
Cưới người về nhà là có thể đẻ ra trứng vàng!
Không có ba không có mẹ, hôn sự của cô còn không phải do chính mình quyết định?
Còn trẻ rất dễ dụ dỗ, được cho một chút ngon ngọt cũng sẽ choáng váng. Ngay cả người phụ nữ hung dữ cũng sợ người đàn ông bám riết không tha, huống chi là một cô gái mười tám tuổi?
Diệp Thu Oánh không biết gì đang ngâm kỳ tử vào nước và ăn sạch thức ăn sau một ngày làm việc vất vả. Trước khi đi ngủ cô ra ngoài lấy nước như thường lệ, tình cờ gặp được chị dâuThúy Bình, chị ấy đã kể cho cô nghe về Triệu Nhị và bảo cô ngày thường phải cẩn thận hơn.
Lòng của Diệp Thu Oánh nặng trĩu khi nghe điều này, xem ra cô phải chuẩn bị dùi cui điện và nước cay càng sớm càng tốt.
Diệp Thu Oánh đổ đầy nước vào thùng nước, khóa chặt cửa sổ vào và chặn cửa ra vào. Cô treo một chiếc chuông nhỏ gần cửa sổ, nếu có động tĩnh gì cô sẽ tỉnh dậy ngay lập tức.
Tính cách của Triệu Nhị mọi người đều biết, tin đồn về trai đơn gái chiếc, dù có lý cũng không thể giải thích rõ ràng.
Đáng lẽ đó là một đêm trăn trở, nhưng có lẽ nhờ một tách trà kỳ tử khiến cơ thể ấm áp nên ban đêm ngủ ngon hơn.
Cũng may một đêm bình an không xảy ra việc gì.
Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, thực sự Diệp Thu Oánh không muốn nấu ăn.
Thứ nhất là cô cũng tự ghét bỏ tay nghề nấu ăn của mình, thứ hai là đốt lửa nấu cơm quá tốn thời gian. Bây giờ trong túi đã có ít tiền nên việc mua bánh bao hay bát mì vẫn chấp nhận được.
Không phải cô kiếm tiền chỉ để có một bữa ăn ngon hay sao?
Diệp Thu Oánh khóa kỹ cửa sổ, nhìn căn nhà trống trải, Triệu Nhị sẽ không lén lút lẻn vào nhà khi cô đi vắng đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây cô bỗng muốn nuôi một con chó.
Diệp Thu Oánh lắc đầu, bây giờ cô còn không thể tự nuôi được thân mình. Làm sao cô có thể nuôi được một con chó? Nên làm dùi cui điện vẫn thực tế hơn.
Nghĩ xong không chần chừ nữa mà đẩy xe ra quán!
Trên đường đến thị trấn Thanh Nguyên, Diệp Thu Oánh nhận thấy có rất nhiều người đang đổ xô đến đó. Cô mới nhớ ra hôm nay là ngày họp chợ. Cô tưởng hôm qua việc buôn bán tấp nập thì hôm nay sẽ yên tĩnh hơn vì làm sao suốt ngày có đồ hỏng được?
Nhưng tình cờ đó là ngày họp chợ, độ nổi tiếng lại tăng lên thay vì giảm đi. Quán nhỏ của cô khách đến không dứt, khó có được ngày họp chợ nên đồ cũ nát chồng chất nhiều không kể xiết, Diệp Thu oánh cũng không thể sửa được hết.
Hầu hết đều là dụng cụ bằng sắt, nồi và chậu bằng sắt, ngoài ra còn có khá nhiều đồng hồ treo tường và đèn pin. Hơn nữa còn có một chiếc máy xay cầm tay có chìa khóa và hiếm hoi có một chiếc radio, điều buồn cười hơn là có người hỏi cô có mài dao không.
Mài dao không phải là việc làm quá đáng nhất, việc làm quá đáng nhất là mang xe đạp đến để cô sửa lốp, mấy người này coi cô là vạn năng à?
Diệp Thu Oánh chỉ có thể im lặng giới thiệu người thợ mài dao già bên cạnh. Còn việc sửa lốp xe đạp, cô cũng giao cho người thợ sửa chữa gần đó.
Nhìn thấy cô như vậy, những người bán hàng xung quanh cho rằng cô còn trẻ đã biết cách đối nhân xử thế, không độc chiếm công việc kinh doanh để chuốc lấy oán giận của người khác. Ấn tượng của họ đối với Diệp Thu Oánh cũng tốt lên rất nhiều.
Đơn giản là Diệp Thu Oánh quá bận rộn.
Cô nhìn một đống đồ vật có thể coi là sắt vụn do đời sau để lại nhưng lại được chủ nhân rất trân trọng lấy đi sửa, cô không khỏi thở dài, con người thời này thật là tiết kiệm.