Đối với những người tốt bụng, Diệp Thu Oánh tất nhiên tươi cười chào hỏi lịch sự.
Còn với những người không muốn bỏ tiền mà vẫn muốn lợi dụng cô thì như vậy là quá đáng rồi.
Thúy Bình nghe nói lại có người muốn lợi dụng một cô bé mồ côi, cảm thấy rất khinh thường, lần trước Thu Oánh giúp cô ấy sửa đèn pin, không nhịn được nói đỡ một câu.
"Bà nội của tiểu Cẩu, bà nhờ Thu Oánh sửa nồi. Nếu không trả tiền thì ít nhất cũng phải mời bữa ăn chứ?"
"Này, người trong thôn còn phải trả tiền sửa chữa sao? Thu Oánh không phải là người quan tâm đến tiền bạc như cô. Bây giờ cô ấy đã kiếm được tiền rồi nên người ta cũng coi thường một hai bữa cơm."
Một người đàn ông thấp gầy khác nhìn Diệp Thu Oánh với đôi mắt sáng ngời: "Đúng vậy, nói chuyện tiền bạc ở trong làng xóm thì tổn thương tính nghĩa quá. Thu Oánh à, nếu cô có cách kiếm tiền, nhớ mang theo anh Triệu Nhị này đi cùng nhé."
“Xùy, với đức hạnh của anh, đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, tốt hơn hết là dẫn theo chú Lục của anh đi.”
Diệp Thu Oánh bình tĩnh mỉm cười: "Tôi chỉ mới học được một chút về công việc sửa chữa. Đều buôn bán nhỏ để tích cóp chút tiền. Nếu mọi người muốn học tôi có thể dạy, nhưng sửa chữa thì tốn tiền và mọi người phải chuẩn bị trước dụng cụ."
Ai nói là không?
Ai trong số các sinh viên chuyên ngành cơ điện chưa từng ra tiền tuyến hay vào xưởng?
Đó không chỉ là lý thuyết cơ bản cho đến vận hành thực tế, tích lũy kinh nghiệm trong bảo trì và lắp đặt, sau đó là nghiên cứu phát minh thiết kế. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.
Diệp Thu Oánh lại nhìn bà lão với vẻ mặt ngây thơ và đáng thương.
"Bà nội tiểu Cẩu, vừa hay cháu chưa ăn tối. Nồi và bếp ở nhà đều trống rỗng. Chúng ta đều là người cùng một thôn. Cháu là một đứa trẻ không cha không mẹ, phiền mọi người chăm sóc nhiều hơn."
Vốn dĩ thân thể của Diệp Thu Oánh nhỏ gầy trông giống như một đứa trẻ, giờ trưng ra vẻ mặt ngây thơ và thậm chí còn vô hại.
Sau khi bị cô mắng như thế, cái tên ăn nói khó nghe vừa nãy cũng ngoan ngoãn im miệng.
Diệp Thu Oánh cũng suy nghĩ rất cởi mở, ở thời đại nào cũng đều có người ghét bạn vì nghèo, sợ bạn vì giàu. Tính tình nguyên thân vốn dĩ trầm nên chỉ nói vài câu rồi kiếm cớ rời đi, ai cũng quen với điều đó rồi.
Mãi cho đến khi Diệp Thu Oánh đi xa, một người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang tai với khuôn mặt khó chịu mới nhỏ giọng nói nhỏ.
"Nhìn cô ấy kìa, có tay nghề thì sửa tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ. lại thích tự làm cao như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ giống như ba cô ta hồi đó."
"Hừ, có năng lực không phải là tốt hơn sao?"
Người phụ nữ chán ghét liếc nhìn Triệu Nhị đang lộ vẻ mặt đáng khinh. Ánh mắt của người đàn ông vẫn dõi theo bóng lưng rời đi của Diệp Thu Oánh, mắt cô ta bỗng sáng lên, đồ không biết xấu hổ hóa ra là có ý định này.
"Này, Thu Oánh đã trưởng thành rồi, không biết ai có thể cưới được cô ấy."
Sau khi người phụ nữ nói xong, cô ta nhướng mày nhìn Triệu Nhị, người này lập tức hiểu ra và mỉm cười đắc ý, như thể Diệp Thu Oánh đã ở trong lòng bàn tay của mình.
Thúy Bình nhìn thấy tức run người, một tên vô lại có ý đồ xấu xa!
Nhắc tới Triệu Nhị, không biết có bao nhiêu người âm thầm muốn đánh chết anh ta, suốt ngày chơi bời lêu lổng trêu chọc những cô gái trẻ và góa phụ, không chịu làm ruộng nhưng trộm cắp thì đếm không hết.
Nếu Triệu Nhị nhắm vào Thu Oánh, liệu một cô gái chưa chồng có chịu được không?
Không chỉ Triệu Nhị để mắt tới Diệp Thu Oánh, mà đêm đó vô số người ở thị trấn Thanh Nguyên bắt đầu tìm hiểu về Diệp Thu Oánh, khi biết thực sự cô chưa kết hôn thì họ đều nổi lên ý định.