Trước đó phải giải quyết chuyện bầu chọn hoa khôi này mới được.
Cho nên yêu tinh Hoa Tử Đằng nếu chỉ là một trò đùa đơn giản thì không sao, nếu thật sự dính dáng đến mạng người, vậy cũng đừng trách cô lạt thủ tồi hoa!
Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Tô Lật và Đồng Diệu Hàm cố tình thay đồ mới, đến chỗ hẹn sớm mười lăm phút, là một tiệm lẩu được đánh giá không tệ.
Hai người vừa đến chưa được bao lâu thì Đinh Song cũng tới, cao một mét bảy mươi hai, gầy gò cao ráo, đeo kính mắt nhìn vô cùng nhã nhặn.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy tùy tiện gọi vài món, đồ còn chưa tới đã vội vàng vào đề tài: "Sao nào?"
Đối phương trực tiếp như vậy, Tô Lật không có lãng phí thời gian nói nhảm: "Tôi muốn biết tên tuổi, ngày sinh của đàn chị kia, trước và sau tai nạn xe cộ có cái gì kỳ quái xảy ra hay không, càng chi tiết càng tốt."
Rõ ràng là Đinh Song hỏi trước, nhưng bản thân cô ấy cũng không vội trả lời mà nhìn Tô Lật qua cặp kính dày cộm hồi lâu rồi mới nói: “Cô khác với những gì tôi tưởng tượng.”
Tô Lật: “Trong tưởng tượng của đàn chị thì tôi như thế nào?”
"Diện mạo của cô cho người khác ấn tượng đầu tiên khá mạnh, ăn mặc tiên khí bồng bềnh là có thể đi diễn vai tiểu tiên nữ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng cô là một cô gái nhỏ không chịu được thất bại."
Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của Đinh Song không được tốt, nói đúng ra là hơi âm trầm.
Đồng Diệu Hàm chen miệng nói: “Ấn tượng đầu tiên của em với cô ấy là tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian. Ai biết rằng một tiểu tiên nữ lại dễ nói chuyện, dễ hòa đồng, có thể làm ảo thuật và có thể nhận được nhiều giải thưởng như vậy trong vòng một năm cuối cấp, khϊếp hồn, kẻ thắng nhân sinh!”
Cô ấy càng nói càng tức, nhưng mà quay đầu nhìn khuôn mặt kia của Tô Lật lại lập tức bớt giận, ngượng ngùng che mặt: “Nhưng mà cậu đẹp, rất là đẹp, cho nên tớ tha thứ cho cậu!”
Bị cô ấy quấy rầy như thế, Đinh Song dở khóc dở cười, sự lo lắng vừa nổi lên trong lòng tiêu tan trong nháy mắt.
“Đã là chuyện năm ngoái rồi, các bài trên diễn đàn cũng bị xóa, khó trách các cô lại tới tìm tôi.”
Đồng Diệu Hàm: “?
“Vậy đó là chuyện không thể nói sao? Vậy tại sao đàn chị lại nói cho em?”
Đinh Song lườm cô ấy một cái, nói ra tin tức khiến người ta khϊếp sợ: “Bởi vì phòng ngủ 111 năm trước và năm kia đều xảy ra chuyện trong lúc bầu chọn hoa khôi.”