Chương 9: Một khi đã như vậy, thì đem tất cả lễ vật mà nguyên chủ tặng trả lại đi.

Ở chương trình này, hôm nay cùng lắm chỉ là lần thứ hai gặp mặt của Bùi Hí cùng Mộ Bảo Châu.

Mới hôm qua, bọn họ chỉ mới vừa giới thiệu tên họ của nhau.

Hiện tại là lần thứ hai gặp mặt của bọn họ.

Hai người chỉ có thể xem như vừa mới vào giai đoạn làm quen, Bùi Hí cư nhiên đối với Mộ Bảo Châu nói: “Chỉ cần cô muốn làm gì thì tôi sẽ làm”.

Có đôi khi, khoảng thời gian khác nhau, câu nói giống nhau sẽ có hiệu quả không giống nhau.

Bùi Hí xác thật dụng tâm quá nhiều.

Thật sự thì Lục Ninh cũng không phải cố ý phá đám, mà là cô thật sự không cảm thấy ngọt.

Cô vừa nói như vậy, có một số người xem cũng nhịn không được phụ họa.

“Nam khách mời xác thật có chút nóng vội.”

“Ngạn ngữ nói rất đúng, nếu quá nóng vội thì tình yêu sẽ không còn thú vị nữa.”

“Vẫn là từ từ tiến tới, tình cảm chậm rãi thăng tiến mới có thể làm người xem cảm thấy càng ngọt, càng đẹp mắt.”

“Cố vấn là não yêu đương sao? Như thế nào mà mỗi lần đều là ngốc nghếch thổi cầu vồng?"

Đương nhiên, trừ bỏ một số bộ phận bình luận phụ họa, còn có một bộ phận biết đoạn lịch sử đến tối là Lục Ninh dây dưa Bùi Hí, anti-fan lại nhảy nhót lung tung.

Bọn họ nói cô vì yêu sinh hận, nói cô hâm mộ ghen ghét Mộ Bảo Châu, cho nên mới cố ý nói như vậy

Bất quá với hết thảy bình luận trái chiều, đều bị Lục Ninh tự động bỏ qua.

Hà tất gì bởi vì mấy bình luận của anti-fan ảnh hưởng tâm trạng của mình?

Lúc này, các khách mời khác cũng lục tục xuất hiện ở trong ống kính, đề tài vừa rồi cứ như vậy mà bỏ qua.

Ngay khi Lục Ninh chuẩn bị hướng sự chú ý của mình đến một vị khách quý khác, cô chợt phát hiện ra trên người Mặc Bảo Châu đang mang theo một khối ngọc trong suốt như pha lê, thoạt nhìn giống như một viên ngọc cực kỳ quý giá.

Nếu cô không có nhớ lầm, đó là nguyên chủ nhờ ông bà nội, tốn không ít tiền mới thật vất vả mua tới làm lễ vật tân niên từ trong tay nhà sưu tập, khối ngọc thạch này có giá trị liên thành, ngụ ý cực tốt đẹp.

Nguyên chủ đem nó coi như bảo bối mà đưa cho Bùi Hí, không nghĩ tới vừa đến tay Bùi Hí, liền đưa cho Mộ Bảo Châu.

Lục Ninh có chút ngứa răng. Nguyên chủ chỉ cho cô vài ngàn đồng, ngày hôm qua cô đã đem mấy ngàn đồng đó đều đi quyên góp ngoài làm công đức.

Bởi vì tiền không nhiều lắm, cho nên hiệu quả cũng không rõ ràng.

Lúc đầu cô còn nghĩ cha của nguyên chủ tốt xấu là đại phú hào, như thế nào nguyên chủ chỉ có chút tiền như vậy.

Hóa ra là đều đưa cho Bùi Hí.

Nghĩ đến chiếc ví rỗng tuếch của mình, trong lòng Lục Ninh thực nhanh đã có chủ ý.

Bùi Hí không phải chướng mắt nguyên chủ sao? Không phải ghét bỏ nguyên chủ phiền toái sao?

Một khi đã như vậy, thì đem tất cả lễ vật mà nguyên chủ tặng trả lại đi.

Vừa vặn gần đây cuộc sống của cô cũng không tốt lắm quá, rất thiếu tiền.

___

Tại thời điểm ăn cơm sáng, trên bàn ăn tràn ngập không khí ái muội, sóng ngầm mãnh liệt.

Giá trị nhan sắc của nữ chủ thật sự rất ấn tượng, ba nam khách mời, ngoại trừ Bùi Hí, hai người khác cũng nhịn không được mà nhìn lén cô ta, như là nhất kiến chung tình đối với cô ta.

(*) Nhất khiến chung tình: Yêu từ ánh nhìn đầu tiên.

Trong đó có một người tỏ ra rất quan tâm, ân cần với cô ta. Tay đua xe giàu có tên là Trịnh Thúc, chủ động chào hỏi Mộ Bảo Châu: “Bảo Châu, tôi có thể gọi cô như vậy sao?”

Trước mặt người ngoài, Mộ Bảo Châu vẫn giữ hai phần thiết lập nữ thần, cô ta nhấp môi cười một cái, làm trò trước màn ảnh phát sóng trực tiếp, cũng không trực tiếp khiến cho đối phương mất mặt, cô ta để lộ má lúm đồng tiền nhợt nhạt nói: “Có thể.”

Nụ cười trên mặt Trịnh Thúc rõ ràng thân thiện hơn hai phần: “Bắt đầu từ hôm nay khách mời có thể ra ngoài hẹn hò. Bảo Châu, có nơi nào mà cô đặc biệt muốn đi sao?"

Sắc mặt Mặc Bảo Châu không tính là thân thiện, nụ cười cũng không quá lạnh lùng, nằm chắc đến vừa tốt: “Còn chưa nghĩ tới.”

Trịnh Thúc ồ một tiếng, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn một bên ăn cơm sáng, một bên làm bộ lơ đãng mà nói: "Thật ra tôi đã nhiều năm không về nước, cũng không biết trong nước có những địa điểm đẹp nào để thăm quan. Lúc còn rất nhỏ tôi đã xuất ngoại đi du học, thật sự thì tôi cũng không muốn ra nước ngoài, nhưng ba của tôi cứ một hai phải đưa tôi ra nước ngoài, nói là muốn cho tôi biết thêm nhiều kiến thức.”

Mấy năm nay Mộ Bảo Châu sống ở Lục gia, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, bên cạnh có bạn bè là phú nhị đại cũng không tính là ít.

Nhưng mà nghe Trịnh Thúc nói như vậy, cô ta rốt cuộc cũng có vài phần hứng thú, dù sao thì mối quan hệ, ai đều cũng sẽ không ngại nhiều: "Oh? Anh đã từng đi các quốc gia nào?"