Chương 3: Đôi mắt của người đàn ông này bị co rút sao, mỗi phút lại co rút một cái?

Lục Ninh đối với việc ăn cẩu lương không có gì hứng thú, cũng lười thổi cầu vồng, sau khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, các khách mời lục tục tiến vào.

Cô chống cằm, vẻ mặt mơ màng sắp ngủ.

**

《 Chỉ số tâm động 》 không giống với các chương trình tình yêu khác, toàn bộ hành trình của chương trình này đều phát sóng trực tiếp. Tổng cộng chia thành hai phòng phát sóng trực tiếp, một cái là phòng phát sóng trực tiếp của khách mời, còn có một cái là phòng phát sóng trực tiếp của cố vấn.

Lục Ninh cũng không nghĩ nổi tiếng, mà chỉ là muốn lấy lại đồ vật mà nữ chủ lấy từ trên người cô thôi.

Lúc này, trong đầu Lục Ninh có một giọng nói hưng phấn vang lên: “Xuất hiện!”

Đây là hệ thống công đức đã trói định với Lục Ninh lúc xuyên qua, từ cái tên mà nói, hẳn là hệ thống đáng tin cậy.

Lục Ninh lúc này mới có hai phần tinh thần.

Trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh nữ sinh với đôi mắt cong cong, diện mạo tuyệt mỹ, là cái loại liếc mắt một cái liền đủ mọi người kinh diễm.

Lục Ninh chú ý tới nữ chủ trên người có hai loại màu sắc, một loại màu xám, một loại màu đỏ.

[màu đỏ là khí vận của cô, màu xám là khí vận Mộ Bảo Châu.]

Lục Ninh từ hệ thống mới biết được, khí vận tốt hay xấu là dựa theo nhan sắc phân chia, càng là nhan sắc ảm đạm thì khí vận càng kém, người như vậy ngày thường tương đối xui xẻo, càng là nhan sắc xinh đẹp thì khí vận càng tốt.

Màu đỏ khí vận có thể coi như là Tử Vi Tinh mệnh cách.

Bất quá khí vận cũng không phải một khi hình thành thì không thay đổi.

Khí vận ảm đạm có thể thông qua làm việc tốt, làm công đức khiến bản thân đổi vận, cũng không phải không tồn tại tình huống khí vận từ màu xám chuyển thành màu đỏ. Bất quá cần phải làm rất nhiều chuyện tốt để tích công đức, hơn nữa cần kiên trì trong thời gian dài.

Mộ Bảo Châu rõ ràng không muốn thông qua phương thức này để đổi vận, cô ta trực tiếp đoạt lấy khí vận của Lục Ninh, đem Tử Vi Tinh mệnh cách chiếm làm của riêng.

Rất là vô sỉ.

Sau khi Mộ Bảo Châu tiến vào, Bùi Hí cũng theo sát vào Tâm Khiêu Tiểu Ốc.

Bùi Hí vốn là vì Mộ Bảo Châu mà đến.

Làm nam chủ, Bùi Hí diện mạo tự nhiên là không xấu, mày kiếm mắt sáng, lông mi dài, toàn thân toát ra tinh anh khí chất, nhìn phá lệ cao ngạo.

Tuy nói Bùi Hí là vì theo đuổi Mộ Bảo Châu mới chủ động gia nhập chương trình này, nhưng vì hiệu quả chương trình, hắn cùng Mộ Bảo Châu đều làm bộ hai người chưa bao giờ quen biết.

Bùi Hí mặc tây trang màu đen, nhìn thấy Mộ Bảo Châu, hắn phong độ nhẹ nhàng mà vươn tay phải, câu môi cười tà mị, khi nhìn nụ cười của bá tổng, có thể thấy là ba phần lãnh bạc, ba phần hào phóng, ba phần châm biếm: “Xin chào, tôi là Bùi Hí. Thật vui khi được làm quen với cô.”

Lúc này, sớm đã biết thân phận thật sự cứ Bùi Hí, cũng biết ý đồ của Bùi Hí, hai cố vấn liền hưng phấn mà mở miệng điên cuồng thổi cầu vồng.

“Là ảo giác của tôi sao, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngọt?"

“Không phải ảo giác của cô, tôi cũng cảm thấy rất ngọt a."

"A a a, bắt tay, bốn bỏ năm lên một chút, chính là nam nữ khách mời cùng dắt tay a."

"Dắt tay dắt tay, a a a, hai người thế nhưng còn nhìn nhau!"

“A a a, đôi mắt của vị này nam khách mời là đang phóng điện đi, quả thực quá soái a!"

Lúc này, ở hai người giống như là không cần tiền mà thổi cầu vồng, bỗng nhiên có một câu nói không mang theo cảm xúc gì chen vào vào.

“Đôi mắt của người đàn ông này bị co rút sao, mỗi phút lại co rút một cái?"

Hai vị cố vấn:......

Lời này không thể tiếp lời, liền rất thẳng thắn.