Chương 4

Sau đó thì sao?

Đối diện anh mắt sâu thẳm của Túc Hàn Anh, Thẩm Ương hóa đá, có muốn gặm lên luôn không?

Nhất định mình bị ngôn tình tấn giang đầu độc rồi!

Thẩm ương khóc không ra nước mắt, tự giận mình: "Ngu ngốc ——"

Đột nhiên, cảm thấy Túc Hàn Anh ấn lên gáy cậu, ôm người vào ngực.

Thẩm ương:??!

Quang mang trong mắt dần hạ xuống, Thẩm Ương có thể nghe thấy tim mình như nổi trống, không khí xung quanh đều là mùi vị của một nam nhân khác.

Hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó Thẩm Ương dần dần thả lỏng —— giờ thì không phải lo bị nhận ra nữa.

Một bên khác, Ngụy Phong Miên cùng Hứa Vận Dung đẩy xe ngang qua Thẩm Ương, lúc đi qua cũng không ngoại lệ mà nhìn vài lần.

Chờ đi xa mộy chút, Hứa Vận Dung nhỏ giọng nói: "Vừa rồi có phải đóng phim không? Hảo cơ nha!"

Ngụy Phong Miên: "Không biết."

Hứa Vận Dung: "Chắc họ không quay rõ xung quanh đâu nhỉ? Em bây giờ cứ nhìn thấy camera là giật mình, chúng ta chắc bị quay vào rồi đi?"

Ngụy Phong Miên giấu nụ cười trào phúng sau khẩu trang bên trong, nhưng lời nói ra lại mang theo y động viên ôn nhu: "Đừng lo, chúng ta đeo khẩu trang rồi. Với cả trừ những người quan hệ đặc biệt, thực tế không có mấy người nhận ra được chúng ta đâu."

Hứa Vận Dung trêu đùa: "Loạn thần chớ khiêm nhường, kênh phát trực tiếp của anh cũng sắp 20 triệu phấn."

"20 triệu phấn cũng không bằng được một quán quân thế giới." Ngụy Phong Miên đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại bóng lưng người nào đó.

Hứa Vận Dung: "Phong Miên?"

"Em có cảm thấy..." bóng lưng người kia có chút quen mắt không? Nhưng người hắn nghĩ đến sẽ không thể đồng ý đứng trước ống kính lần nữa đâu, mắt Ngụy Phong Miên hơi tối lại, lắc đầu một cái: "Thôi, không có chuyện gì."

Hai người chậm rãi đi xa, Thẩm Ương phát hiện Túc Hàn Anh đã buông lỏng tay, liền tách khỏi cái ôm của đối phương.

Cậu đoán Túc Hàn Anh hẳn nhận ra điều gì nên mới giúp giải vây, mà Túc Hàn Anh rõ ràng không có ý muốn giải thích, vừa đẩy xe vừa nói: "Đi thôi."

Bởi vì gặp "Người quen cũ", lại còn bị bạn mới cùng phòng chứng kiến mình chật vật, tâm trạng của Thẩm Ương trùng xuống.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Thẩm Ương vẫn mất tập trung.

Túc Hàn Anh: "Dây an toàn."

Thẩm Ương ngạc nhiên, thắt lại dây an toàn, đã thấy Túc Hàn Anh một tay khoát trên tay lái, đang nghiêng người nhìn cậu, đáy mắt nhuốm cảm xúc cậu không nhìn ra được.

Trong lòng cậu căng thẳng, "Không lái xe sao?"

Túc Hàn Anh liếc mắt nhìn camera gắn trong xe, nói: "Nếu bất ngờ động đến việc riêng tư, cậu có thể thương lượng với tổ biên kịch xóa đoạn vừa rồi đi."

Thẩm Ương trầm mặc chốc lát, "Được."

Ô tô từ từ rời khỏi bãi, Thẩm Ương xoắn xuýt nửa ngày, vẫn không thể nào chống lại lòng hiếu kỳ, cẩn thận dò hỏi: "Có phải anh đoán ra được?"

Túc Hàn Anh ngữ khí bình tĩnh: "Cậu quen biết hai người kia nhưng không muốn để bọn họ nhìn thấy."

Thẩm Ương: "..." Quả nhiên đoán được! Người này biết độc tâm thuật sao?

Không có gì để phủ nhận, Thẩm Ương "Ừ" một tiếng, "Cảm ơn anh."

Túc Hàn Anh: "Không cần khách khí."

Lúc trở lại nhà nhỏ đã bốn giờ, Thẩm Ương rất muốn cuộn mình trong chăn vỗ về tim nhỏ bị dọa sợ, nhưng nghĩ tới Đoạn Vi Vi vẫn chờ cậu làm cơm, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng vực lại tinh thần, hy vọng nụ cười ngọt ngào của Vi Vi có thể cứu vớt tâm tình của mình.

Cậu tìm đạo diễn trước để giải thích tình huống bất ngờ trong siêu thị, được ông đồng ý xóa phân đoạn đó rồi mới chạy tới nhà bếp.

Đơn giản phân công xong, Thẩm Ương cùng Đoạn Vi Vi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Vừa bắt đầu Thẩm Ương hơi khẩn trương, lo lắng phải không ngừng tìm đề tài hâm nóng, lại lo lắng Đoạn Vi Vi chê cậu vô vị, nhưng khi bận rộn rồi thì cái gì cũng không để ý tới được nữa.

"Thẩm ca." Đoạn Vi Vi đột nhiên gọi, xòe hai tay ướt nhẹp của mình ra, "Có thể giúp tôi lấy tạp dề không?"

Thẩm Ương: "Được."

Nhưng mà chờ Thẩm Ương đưa tạp dề, Đoạn Vi Vi lại không cầm lấy, mà nghiêng người sang, thoáng cúi đầu, ám chỉ rất rõ ràng.

Nửa ngày, không có động tĩnh gì.

Đoạn Vi Vi nghi hoặc nâng mắt, thấy Thẩm Ương mang vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, đáy mắt như viết: Sao không cầm lấy?

Đoạn Vi Vi: "..."

Cô ai oán trong lòng, lau khô tay, nhận tạp dề, buộc chặt.

Đối với Thẩm Ương không hiểu phong tình, Đoạn Vi Vi hơi oán niệm, rõ ràng "Đeo tạp dề" có thể trở thành một phân đoạn ngọt ngào mà!

Nhưng cô không thể giải thích với Thẩm Ương được, ai, làm thế chẳng phải không có sĩ diện sao? Hơn nữa hôm nay mới là ngày quay đầu tiên, nếu cô chủ động yêu cầu bạn nam đeo tạp dề, tương lai có thể bị khán giả mắng cho u đầu, trời mới biết trên internet nhìn nhận quan hệ nam nữ hà khắc đến thế nào, tuy rằng... Vừa nãy đúng là cô có ý sâu xa.

Nhiên nhi đoạn vi vi đích nhất hệ liệt tâm lý hoạt động thẩm ương tịnh bất tri tình, tha hồi đáo thủy trì tiền, kế tục căng căng nghiệp nghiệp tẩy oản.

Nhưng mà một loạt hoạt động tâm lý của Đoạn Vi Vi, Thẩm Ương không biết, cậu trở lại chậu rửa, tiếp tục cẩn thận rửa chén.

Trong phòng bếp yên tĩnh một lát, Đoạn Vi Vi nhân lúc đun nước liền gợi chuyện: "Kỳ thực tôi am hiểu nhất là cơm tây, có cơ hội sẽ làm cho mọi người ăn."

"Được."

Đáp lại có phải quá đơn giản rồi đi?

Thẩm Ương nhận ra mình phải càng chủ động một chút, "Tôi rất thích ăn cơm tây." Cậu quan sát biểu cảm của Đoạn Vi Vi, thấy đối phương cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Vậy lần sau chúng ta làm cơm tây đi."

Thẩm Ương như được cổ vũ, vui vẻ nói: "Tôi rất mong chờ!"

Đoạn Vi Vi nhìn chằm chằm cái nồi, làm bộ lơ đãng hỏi: "Khả năng nấu nướng của Túc ca tốt lắm nhỉ?"

Thẩm Ương như chặt đinh chém sắt: "Cực kỳ tốt."

Đoạn Vi Vi nói giọng ao ước: "Thật muốn nếm thử."

Thẩm Ương: "Ngày mai đến lượt bọn họ rồi, lúc ấy có thể nếm thử."

"Nói cũng đúng."Đoạn Vi Vi dừng lại, lại hỏi: "Các cậu ở cùng nhau, có thể đoán được công việc của anh ấy không?"

Thẩm Ương nghiêm túc suy nghĩ một lát, nghĩ tới mấy nữ sinh ở cửa siêu thị đánh giá Túc Hàn Anh, không chắc chắn lắm nói: "Trong giới giải trí nhỉ?"

Đoạn Vi Vi: "Tại sao?"

Thẩm Ương hồi tưởng đến dáng vẻ nho nhã của người ta: "Mỹ nhân."

Nói xong, đã thấy vị "Mỹ nhân" không biết chuyện gì đi đến nhà bếp, trong tay đang cầm quyển sách.

Thẩm Ương: "..."

Tuy rằng lời cậu nói đều là lời khen, nhưng tại sao có loại cảm giác xấu hổ khi bị tóm nhỉ?

Túc Hàn Anh cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ nhìn cậu và Đoạn Vi Vi gật gật đầu, sau đó vòng ra sau cậu tự rót cho mình cốc nước.

Lúc Thẩm Ương còn đang nghĩ đối phương hẳn là không nghe thấy gì, Túc Hàn Anh lại đột nhiên đứng bên cạnh, chậm rãi mở miệng: "Cảm ơn." Sau đó mang theo cốc nước ngồi vào bàn ăn, bình thản lật ra sách.

Thẩm Ương: "..."

Trong phòng khách không phải cũng có nước sao?

Trong phòng bếp nhất thời không có ai lên tiếng, Thẩm Ương là có chút lúng túng, còn Đoạn Vi Vi nhìn Túc Hàn Anh toàn thân tản ra khí tràng "Tôi rất nghiêm túc, từ chối quấy rầy", cũng biết nhìn mà ngậm miệng.

Có Túc Hàn Anh "Giám sát", hiệu suất nấu ăn của hai người tăng lên không ít, không lâu sau, nhà bếp tỏa ra từng trận hương vị, hút Dương Thiên Trì cùng Nghiêm Gia Kỳ tới.

* Đậu: phu quản nghiêm a~ không nấu cơm, chim chuột cái gì, anh quản!

Người nhiều hơn, không khí cũng náo nhiệt lên, ngay cả Túc Hàn Anh cũng đặt sách một bên qua giúp đỡ.

Đoạn Vi Vi đánh bạo đưa ra ý tưởng nếm thử tay nghề của Túc Hàn Anh, lần này Túc Hàn Anh không từ chối, anh quét mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị trên bàn, quay người lấy xương sườn từ trong tủ lạnh ra.

Rửa nước, ướp muối, chiên dầu...

Mùi thơm tràn ngập, làm mọi người như thể nhìn thấy cầu vồng, chỉ có Thẩm Ương càng ngày càng không xác định, có phải người này đặt đồ ăn không?

Nhanh chóng đến sáu giờ, bữa tối đầu tiên của nhà nhỏ rốt cục hoàn thành.

Dương Thiên Trì một bên bày bát đũa một bên hỏi: "Sao không thấy Long Nữ?"

Nghiêm Gia Kỳ xoa xoa tay: "Cô ấy có chút không thoải mái, để tôi đi gọi."

Không bao lâu, hai cô gái cùng tới, Dương Thiên Trì thấy sắc mặt Long Nữ quả nhiên không tốt, quan tâm hỏi: "Không thoải mái chỗ nào? Bị cảm sao?"

Long nữ mặt đỏ như tích huyết, nho nhỏ nói: "Đau bụng."

Dương Thiên Trì bất ngờ, từ phản ứng của Long Nữ cũng đoán được nguyên nhân, mà Thẩm Ương cách bọn họ rất gần vẫn đang suy nghĩ, rõ ràng buổi chiều Long Nữ cùng Dương Thiên Trì ở chung đã khá tự nhiên, sao lúc này lại bắt đầu thấy không tiện? Bất quá chuyện Long Nữ đau bụng được cậu lén lút ghi vào trong lòng, dù sao cậu cũng là "máy điều hòa" chỉ có thể thổi gió ấm nha!

Sau bữa cơm, mọi người thân thiết hơn không ít, Dương Thiên Trì liên tục trổ tài ăn nói, chọc cho mấy cô gái cười không dứt.

Hắn lau miệng, nâng ly rượu lên: "Tôi đề nghị kính hai vị bếp trưởng một ly, cảm ơn hai người đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn như vậy."

Đoạn Vi Vi cũng nói: "Cũng cảm ơn Túc ca, khiến tôi nhớ tới mùi vị khi còn bé."

*Đậu: ghét nhất những đứa thảo mai

Túc Hàn Anh vừa đặt sườn xào chua ngọt lên bàn đã bị cướp sạch, Thẩm Ương ăn ngon lành, tiếp chuyện: "Ừm, tôi cũng nhớ tới bà nội."

Túc Hàn Anh dừng một chút, thận trọng nâng ly: "Không cần khách khí."

Một ngụm rượu vào bụng, mọi người liền bàn xem cơm nước xong thì làm gì, cuối cùng quyết vào phòng chiếu xem phim.

Nhưng mà Thẩm Ương không nghĩ tới, mọi người xem phim kinh dị! Khi còn bé, cậu nghe nhiều chuyện ma quỷ của bà nội, tuy lý trí chọn tin tưởng khoa học, nhưng nội tâm vẫn rất sợ quỷ!

Làm một nam nhân tuyệt đối, loại chuyện mất mặt này sao có thể để người khác biết?

Thẩm Ương âm thầm cân nhắc, có tính toán.

Cậu lấy lại bình tĩnh, đi đến chỗ Long Nữ ngồi.

Thấy Long Nữ nghi hoặc nhìn mình, Thẩm Ương từ trong túi quần lấy ra một viên thuốc: "Tôi mang theo thuốc, loại này trị dạ dày rất tốt."

Long Nữ:?

Thẩm Ương cười ấm áp: "Không phải em đau bụng sao?"

Long Nữ: "..."

Mất một lúc, Long Nữ máy móc tính nhận thuốc: "Cảm ơn..."

Thẩm Ương hài lòng, lần này đáp rất chuẩn với thiết lập tính cách.

Cậu quét mắt nhìn Dương Thiên Trì, Nghiêm Gia Kỳ cùng Đoạn Vi Vi trên ghế dài, không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy ánh mắt mỗi người nhìn mình đều rất quái lạ.

Thẩm Ương đầy bụng nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh Túc Hàn Anh, định hỏi lại đối diện Túc Hàn Anh đồng dạng mang ánh mắt cổ quái, đành ngậm miệng.

Rất nhanh, âm thanh u u vang vọng trong phòng.

Trên màn hình, mấy học sinh tập trung tại cửa hàng đồ ăn nhanh, bàn luận về một câu chuyện quái dị đang truyền trong trường học —— ngày này mười năm trước, có một nữ sinh nhảy lầu chết, liên tục ba năm sau cũng vào ngày đó đều có học sinh chết, giáo viên bất đắc dĩ đành tổ chức một kỳ nghỉ khi đến ngày này.

Lời đồn nói rằng nữ sinh trước khi chết để lại một phong thư, trong thư ghi một nguyện vọng, nếu có người có thể thực hiện nguyện vọng cho cô, sẽ tiêu diệt oán khí của cô và giải trừ lời nguyền rủa.

Thẩm Ương tư thái ung dung dựa vào lưng ghế trên đùi đặt một cái gối, cầm trong tay túi khoai chiên, khóe miệng cười nhạt.

Nội dung phim tiến triển đến đoạn đám học sinh bắt đầu tìm đường chết, bọn họ cố gắng mời bút tiên(1) hỏi tung tích lá thư đó.

(1) bút tiên cũng giống như trò cầu cơ, kiểu gọi hồn bằng bút (thường là bút chì), mọi người gõ "gọi hồn bút tiên" là có, còn có phim nữa

Mấy người nhân lúc đêm đến lẻn vào vườn trường, ngoại trừ không biết từ nơi nào truyền tiếng giọt nước rơi, trong lớp học yên tĩnh như bãi tha ma.

"Rộp rộp", Thẩm Ương nhai khoai chiên, không có tiếng thì tự cậu chế ra âm thanh.

Đám học sinh tiếp tục tìm đường chết, đến phòng học mà nữ sinh đã chết từng học thỉnh bút tiên, ống kính quay về phía mặt kính bên tường.

"Xiu ——" Thẩm Ương cúi đầu nhắn tin, người nhận: Kèn nhỏ mình tự bỏ.

Đám học sinh ngồi xung quanh một cái bàn, nghi thức bắt đầu, bọn họ đồng thời nắm chặt cây bút chậm rãi động...

"Chúng ta cùng học tiếng mèo kêu, cùng nói miêu miêu miêu miêu miêu..."Thẩm Ương trấn định nhấn tắt âm thanh, một mặt áy náy: "Thật ngại, quên không tắt âm, tôi đi nhận cuộc gọi."

Ta tố chất kém.

Ta biết.

Mà, chỉ có phim ma thôi nha.

Còn không đợi cậu đứng lên, đột nhiên "Bụp" một tiếng, gian phòng rơi vào bóng tối.

Cùng lúc đó, một tiếng rít đinh tai nhức óc vang vọng trần nhà.

Một thoáng, Thẩm Ương thật sự cho rằng là mình không nhịn nổi mà hét lên, mãi đến tận khi nghe thấy Nghiêm Gia Kỳ oán giận: "Dương Thiên Trì, lỗ tai tôi sắp bị cậu rống cho điếc rồi!"

Thẩm Ương từ từ thở phào, tốt rồi, tôn nghiêm được bảo vệ, nhân sinh vẫn đáng giá.

Cậu giật mình là do bị cúp điện, nhưng mà, Dương Thiên Trì cũng đang sợ sao? Nghĩ kỹ một chút, vừa rồi trong lúc xem, mấy cô gái còn tình cờ thảo luận, mà Dương Thiên Trì hay nói nhiều không nói lấy một lời, thật đáng ngờ.

A, nguyên lai cũng là giả vờ không sợ.

Thẩm Ương cố nén tâm tình vui sướиɠ khi gặp đồng loại, theo bản năng muốn nhìn Túc Hàn Anh...

Đột nhiên, cậu nhận ra chút khác thường.

Chút khác thường ấy nhanh chóng biến thành luống cuống, cùng hoảng sợ...

—— hai tay của cậu đang ôm thật chặt một cánh tay!

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm muội: Nghe tiếng chuông của ta, các ngươi có hát theo không nào!

——

Sửa lại một chút, vẫn để Thẩm muội thích ăn sườn heo chua ngọt đi!

Phát 20 hồng bao ~