Chương 14

"Vừa rồi lúc nhân thưởng, tôi cảm thấy nhân viên kia như muốn khóc ấy."

Lúc này, Thẩm Ương và Túc Hàn Anh mỗi người cầm một cái notebook, đang đi tới bãi đỗ xe.

Túc Hàn Anh: "Khả năng là đang đau lòng."

"Bọn họ làm hoạt động này, phần thưởng vốn dĩ cũng phải bỏ ra, sao lại đau lòng?" Thẩm Ương nghi hoặc: "Công ty TC chắc không đến mức nhỏ mọn như vậy đi?"

Túc Hàn Anh cười cười, "Ai biết được?"

Chờ xe ra khỏi bãi, Thẩm Ương mới giật mình: "Quên mua quà cho Anh Tuấn rồi."

"Không sao." Túc Hàn Anh chớp được giây đèn xanh cuối cùng, "Mấy ngày nữa mua vẫn kịp."

Thẩm Ương yên tâm, lại bắt đầu đắc ý.

Hơn 3 giờ, hai người tới hội quán câu cá, thấy Dương Thiên Trì và Nghiêm Gia Kỳ đã ở đó, hai người ngồi bên ao cá làm mồi câu, khắp nơi đều có camera.

"Hai người tới sớm vậy?" Thẩm Ương có chút bất ngờ.

Nghiêm Gia Kỳ ở công ty xảy ra chút chuyện, tâm trạng không tốt lắm, nhưng hôm nay là sinh nhật của Dương Thiên Trì, cô cũng không thể trát bùn lên mặt người ta được, vì thế cười nói: "Hai ngươi sao lại đi cùng nhau?"

"Hàn Anh tới đón tôi." Thẩm Ương cười, hướng Dương Thiên Trì nói: "Anh Thiên Trì, sinh nhật vui vẻ!"

Túc Hàn Anh cũng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Dương Thiên Trì: "Ai da tự nhiên lại gọi anh, tiểu Thẩm đệ đệ càng ngày càng biết nói ngọt."

"Phải đấy." Nghiêm Gia Kỳ cười trộm, "Hồi đầu nói chuyện với chúng ta còn đỏ mặt, giờ đã có thể đúng lý hợp tình hưởng thụ xe đưa xe đón."

Thẩm Ương: "......"

Anh đỏ mặt sao? Vậy không phải OOC(1) sao?

(1) OOC: Out of Character, ý Thẩm muội muội là bị phá vỡ hình tượng đó

Sợ hãi.jpg!

Nghiêm Gia Kỳ không thấy được Thẩm Ương sợ hãi, tiếp tục trêu anh: "Túc ca của chúng ta mỗi ngày vất vả như vậy, cậu có phải nên cảm ơn một chút không a."

Thẩm Ương ngượng ngùng liếc nhìn Túc Hàn Anh, "Cảm ơn thế nào a?" Trả tiền xăng sao? Túc Hàn Anh sẽ không lấy đâu, hơn nữa quá kỳ quái......

Nghiêm Gia Kỳ nhìn sóng nước trên mặt hồ, nghĩ tới câu chuyện trên mạng, phì cười: "Bao cả ao cá cho cậu ấy đi!"

Thẩm Ương còn đặc biệt nghiêm túc nói: "Bao ao cá làm gì, Hàn Anh lại chưa nói thích câu cá, mà có nói thì tôi cũng không bao nổi."

"Sách, không thành ý gì cả." Trong lòng Nghiêm Gia Kỳ đã cười lăn lộn rồi, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đứng đắn đề nghị, "Vậy tốt xấu gì cũng gọi một tiếng Túc ca xem nào?"

Thẩm Ương không tình nguyện, "Tôi nhiều tuổi hơn."

Nghiêm Gia Kỳ lắc lắc ngón trỏ, "Gọi ca cũng không cần quan trọng tuổi tác, giới tính, địa vị xã hội."

Dương Thiên Trì quyết đoán lên tiếng ủng hộ: "dei*! Tôi vẫn gọi kêu Túc ca còn gì, cậu thấy tôi ngại bao giờ chưa?"

*Tác giả viết đó, Đậu cũng không hiểu luôn

Thẩm Ương miễn cưỡng bị tẩy não, cũng muốn ứng phó với đứa trẻ này, vì thế hắng giọng, quay sang Túc Hàn Anh nói: "Cảm ơn Túc ca."

Túc Hàn Anh thế nhưng lại thản nhiên tiếp nhận, cao lãnh đáp: "Ân."

Dương Thiên Trì bị chọc cười, ngón tay run rẩy chỉ vào phòng kính, "Cần câu và mồi câu đều ở trong đó, mồi câu đã được họ chuẩn bị sẵn, cũng có loại chưa trộn để mọi người có thể tự làm."

Tự mình làm là không có khả năng, đặc biệt sau khi Thẩm Ương thấy một chậu sâu gì đó đang vặn vẹo, càng dứt khoát chọn loại thành phẩm.

Anh cùng Túc Hàn Anh chọn xong cần câu, Đoạn Vi Vi cũng chạy đến, còn mang theo búp bê của mình.

"Mị Mị đã lâu không ra ngoài phơi nắng, mấy ngày nay nhìn hơi tiều tụy." Đoạn Vi Vi đầy mặt đau lòng, giơ lên "Nữ nhi" nhà mình cho Thẩm Ương xem, "Đêm qua tôi còn mơ thấy Mị Mị nói đầu gối biị đau, lâu không phơi nắng sẽ bị thiếu Canxi."

Thẩm Ương: "......"

Nếu có hảo cảm với thứ giá trị này, lúc này anh nhất định là -1, -1......

Cũng không phải anh chán ghét Đoạn Vi Vi, mà là bất đắc dĩ sâu sắc cảm thấy "Hai người ở hai thế giới".

"Đến câu cá." Túc Hàn Anh bên kia đã treo xong mồi, gọi tới.

Thẩm Ương đáp một tiếng, nói mấy câu với Đoạn Vi Vi cho có lệ rồi cầm cần câu chạy rãi đi qua.

Được Dương Thiên Trì hướng dẫn, Thẩm Ương thuận lợi nhấc lên cần câu, anh khẩn trương mà nhìn chằm chằm mặt nước, mắt cũng không dám chớp.

Không bao lâu, Thẩm Ương hình như thấy phao động, vốn định nhờ Dương Thiên Trì giúp, lại thấy đối phương đang xum xoe với Nghiêm Gia Kỳ, anh đành phải hỏi Túc Hàn Anh bên cạnh: "Hàn Anh, cậu xem có phải cá cắn câu không?"

Túc Hàn Anh nhéo mồi câu, nhàn nhã nói: "Không gọi Túc ca sao?"

Thẩm Ương nghẹn, biểu tình lúng túng.

Túc Hàn Anh cảm thấy buồn cười, nhìn phao cho anh, "Không cắn câu, là gió thổi."

Thẩm Ương thất vọng: "...... Nha."

Lại được một lát, Thẩm Ương lần thứ hai phát hiện phao đang rung rung!

"Hàn Anh, cậu xem lúc này hẳn là có cá đi!"

"Cá đang đυ.ng mồi, không cắn."

"...... Nha."

Lần thứ ba Thẩm Ương thấy phao động đã bình tĩnh hơn nhiều, lại quan sát hơn mười giây sau đó kết luận —— vẫn là gió thổi.

Kế tiếp, Thẩm Ương vẫn trôi nổi giữa "Phao động" cùng "Giả vờ thôi", chờ lúc nhìn thấy Túc Hàn Anh đã câu được một con cá, rốt cuộc mất kiên nhẫn, "Tôi thấy không đúng, vừa rồi nhất định có cá cắn, không phải gió thổi, cũng không phải đυ.ng vào."

Thẩm Ương càng thêm nghi ngờ phán đoán lúc trước, vì thế thu cần xem xét, cả kinh nói: "Cậu xem, mồi mất rồi! Nhất định là bị cá ăn!"

Túc Hàn Anh khẽ thở dài, "Tôi vẫn nhìn giúp anh, thật sự không có cá cắn câu."

Thẩm Ương chưa từ bỏ ý định, "Vậy sao mồi câu lại mất?"

Túc Hàn Anh: "Mồi câu của anh kém nhất, ngâm trong nước lâu, tan rồi."

Thẩm Ương: "......"

Đúng lúc Dương Thiên Trì đi qua xem, hắn nghe xong mới nói: "Tôi bảo này Thẩm Ương, cậu đừng lúc hô lúc rống như thế, cho dù có cá cũng bị dọa chạy. Câu cá ấy à, tĩnh tâm, tâm thái tốt mới có thể câu cá lớn. Cậu nhìn Túc ca chúng ta kìa, trước giờ đều bát phong bất động(2) vững như cẩu, không phải dễ dẫn cá cắn câu sao?"

(2) Bát phong bất độn: Gió thổi không lay động, chỉ người có ý chí vững vàng, không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh

Thẩm Ương cân nhắc một lát, cảm thấy rất có lý, lại thả câu, sau đó tận lực bình tâm tĩnh khí, dần dần, bình tâm tĩnh khí lại biến thành mơ màng buồn ngủ......

Túc Hàn Anh dư quang thấy Thẩm Ương ngồi ở trên ghế, đầu gật gà gật gù, nội tâm có chút vô ngữ. Nhưng cậu không đánh thức đối phương, mà dịch ghế đến bên cạnh hẩm Ương, nhẹ nhàng đỡ đầu anh dựa vào vai mình.

Lúc này nắng ấm làm áo khoác, gió nhẹ lướt qua mặt, hai người dựa một chỗ, yên lặng không tiếng động.

Đoạn Vi Vi ôm cần câu đến thì thấy một màn này, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc vi diệu, làm cô bất giác muốn quấy rầy, "Túc ca, phao của cậy trầm xuống."

Túc Hàn Anh quay đầu, ngón trỏ dựng bên môi, không nói gì, hiển nhiên là sợ quấy rầy Thẩm Ương.

Đoạn Vi Vi sửng sốt, âm thầm cười khổ.

Ngay từ đầu, cô có hảo cảm với Túc Hàn Anh là do vẻ ngoài cùng với sự ưu tú của cậu, hơn nữa Nghiêm Gia Kỳ như hổ rình mồi, kích phát ý chí chiến đấu trong cô, làm cô không muốn lui nửa bước.

Nhưng từ ngày công bố nghề nghiệp và tuổi tác, chấp nhất đã không còn bằng lúc ban đầu, tuy rằng vẫn không lui bước nhưng đã lý trí hơn nhiều. Mà giờ khắc này cô lại nghĩ, nếu Túc Hàn Anh nguyện ý đối với mình như vậy, đừng nói cậu chỉ là game thủ nhị thế tổ, cho dù có là tên lừa tiền cơm mềm(3), cô cũng sẽ đáp ứng hết.

(3) cơm mềm: có thể hiểu là bám váy vợ cũng được

Dù sao, mình cô cũng có thể kiếm ra tiền.

Nhưng thật đáng tiếc, Túc Hàn Anh cũng không cho cô cơ hội này.

Đoạn Vi Vi bất đắc dĩ Thẩm Ương cũng không biết, anh ngủ thật sự say, còn thuận tiện mơ một giấc.

Ngủ được một giấc, Thẩm Ương giương miệng nhỏ ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng? Anh theo bản năng nghiêng đầu, liền rơi vào một ánh mắt đen nhánh như mực.

Hai người đối diện mấy giây, khoảng cách gần tới mức cúi đầu là có thể hôn lên, Thẩm Ương tỉnh táo lại, mình cư nhiên gối lên vai Túc Hàn Anh ngủ say, cuống quít nhấc đầu thì nghe "Cốp" một cái, đầu bị đυ.ng đến đau cả não......

"Xin lỗi!" Anh ôm đầu vội vàng nói, cảm thấy rất áy náy.

Túc Hàn Anh xoa xoa cằm, "Đầu cứng thật."

"Nam hài đầu cứng" tiến sát lại, "Để tôi nhìn xem, có phải rất đau không?"

Túc Hàn Anh buông tay, cằm đỏ một mảng trên làn da cực trắng của cậu, càng thêm giật mình.

Thẩm Ương càng chột dạ, đang không biết nên xử lý như thế nào thì nghe thấy Túc Hàn Anh nửa thật nửa giả nói: "Gọi Túc ca sẽ không đau nữa."

"...... Túc ca." Cam tâm tình nguyện.jpg.

Khóe mội Túc Hàn Anh nhẹ nhàng câu lên, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy nói: "Tiểu sư muội."

Thẩm Ương: "......"

Thẩm Ương:!!!

Rất muốn "Đầu cứng" thêm lần nữa!

Thẩm Ương đang muốn hảo hảo dạy bảo Túc Hàn Anh, đối phương lại chỉ vào nơi nào đó, "Có cá cắn câu kìa."

Anh vội vàng quay đầu lại, thấy phao đang từ từ trầm xuống, lập tức kích động, tóm chặt cần câu.

"Đừng nhúc nhích!" Túc Hàn Anh vội nói: "Nhìn phao hẳn là cá lớn, tôi trông giúp anh, đi lấy túi lưới lại đây."

Thẩm Ương vội vàng đáp ứng, lúc chạy về thì thấy hai tay Túc Hàn Anh đang nắm cần câu trái kéo phải túm, như là "Chuồn cá". Tuy rằng anh là người ngoài nghề, nhưng cũng từng nghe nói nếu gặp cá lớn không được trực tiếp kéo lên, phải điều khiển cá trươc, theo hướng cá bơi nghiêng cần để tiêu hao thể lực của cá.

Tóm lại muốn phải dùng nhu, không thể dùng cương.

"Tôi tới!" Thẩm Ương hứng thú bừng bừng nói: "Khi nào vớt cá?"

Túc Hàn Anh: "Hiện tại!"

Dứt lời, Túc Hàn Anh dứt khoát kéo cần câu lên, đầu cá lên khỏi mặt nước, Thẩm Ương nhanh chóng vọt tới cạnh ao muốn dùng túi lưới để vớt.

Nhưng cá cách hơi xa, Thẩm Ương ngồi xổm với không tới, nghĩ nghĩ liền quyết đoán nửa nằm nửa bò vớt cá.

Dương Thiên Trì nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy Thẩm Ương đang chổng mông cố gắng duỗi dài cánh tay, nhịn không được trêu chọc: "Nha, nam nhân mông vểnh, cong lên vớt cá."

Thẩm Ương cứng đờ người, lại nghe thấy Túc Hàn Anh khẽ cười, ý tứ hàm xúc.

"......"

Thẩm Ương lại đỏ mặt.

Có Dương Thiên Trì hỗ trợ, một con cá lớn chừng mười cân rốt cuộc được vớt lên.

Thẩm Ương ôm cá lớn cười đến đôi mắt cong thành trăng non, kéo Túc Hàn Anh muốn chụp chung cùng chiến lợi phẩm.

Nghiêm Gia Kỳ cùng Đoạn Vi Vi đều đến xem náo nhiệt, từng người cầm cá lớn chụp mấy tấm, lại thả về hồ nước.

Cũng không phải bọn họ thiện tâm, mà là cá lớn như vậy xử lý không ổn lắm.

Sáu giờ, Long Nữ hết giờ làm rốt cuộc chạy đến, sau đó là bánh kem mà Thẩm Ương và Túc Hàn Anh đặt.

Nữ sinh tặng quà đã chuẩn bị kỹ, mọi người cùng nhau mở nắp hộp bánh ——

Dương Thiên Trì nhìn chằm chằm hai con cá một đen một đỏ, cùng với mấy chữ như rồng bay phượng múa "Chúc Dương Thiên mã sinh nhật vui vẻ" trên mặt bánh, rơi vào trầm mặc kéo dài.

Cuối cùng, hắn gian nan nói: "Cảm ơn, có tâm."

Một bữa cơm ăn đến hoà thuận vui vẻ, Dương Thiên Trì cố gắng kéo thêm điểm, còn biểu diễn kỹ xảo đổi mặt linh hoạt, được một tràng ủng hộ nhiệt tình.

Thẩm Ương đột nhiên hoài nghi, đối phương nhân sinh từng trải phong phú như vậy, có phải vì đã từng làm nhân viên phục vụ dưới đáy biển không......

Sau khi ăn xong, đoàn người lái xe về nhà, bởi vì đêm nay không phải gửi tin nhắn, từng người nói tiếng ngủ ngon liền về phòng.

Thẩm Ương trước tiên tắm rửa một cái, lúc đi ra thì Túc Hàn Anh đã tập xong trở về, người sau đã nắm được thời khóa biểu của Thẩm Ương, biết sáng mai anh không có tiết học, vì thế nói: "Ngày mai tôi không đưa anh đi, chờ hết giờ rồi đến đón."

Thẩm Ương cảm động đến nước mắt lưng tròng, đặc biệt chân chó nói: "Cảm ơn Túc ca!"

Động tác lấy áo ngủ của Túc Hàn Anh hơi đình trệ, quay đầu lại, có thâm ý nói: "Nếu gọi tôi là ca, sau này có phải đều nghe tôi không?"

Thẩm Ương: "A?"

Túc Hàn Anh cười cười, không nói gì nữa.

Chờ Túc Hàn Anh vào phòng tắm, Thẩm Ương liền tắt đèn ngủ bên giường mình, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Bởi vậy, anh cũng không biết tối nay trên Weibo xuất hiện video về mình và Túc Hàn Anh, trong một đêm đột phá 5000 lượt share.

Ngày hôm sau Thẩm Ương tới trường, lúc vào phòng học liền cảm giác không đúng.

Anh rõ ràng lên lớp nghe giảng, đồng học cũng có rất nhiều người không quen biết, nhưng hiện tại ánh mắt những người này đều nhìn trên người mình, còn làm anh nghĩ mình đang mặc nữ trang.

Thẩm Ương trong lòng meo meo, vô cùng mất tự nhiên, thậm chí còn muốn chạy mất dép.

Bỗng nhiên có người đập vai anh, nghe thấy tiếng Viên Khải ở phía sau nói: "Chúc mừng tiểu sư muội, một ngày không gặp đã thành võng hồng(4)."

(4)Võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng

Thẩm Ương mờ mịt: "Cái gì?"

"Còn giả vờ, video kia đã hơn hai vạn share." Viên Khải nói xong thấy Thẩm Ương giống như thật sự không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên nói: "Không phải chứ, mày thật sự không biết à?"

Thẩm Ương lắc đầu, ẩn ẩn có cảm giác không ổn.

Viên Khải cũng kỳ quái, một bên lướt điện thoại một bên hỏi: "Hôm qua có phải mày đi qua Thiên Cẩm không?"

"Thiên Cẩm" chính là nhà hàng ở tòa thương mại Thẩm Ương và Túc Hàn Anh ăn cơm kia, anh gật đầu, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Viên Khải đăng nhập Weibo, cho anh nhìn tin Weibo mình share đầu tiên, "Hôm qua mày với bạn cùng phòng ở Thiên Cẩm tham gia hoạt động của công ty TC, toàn bộ quá trình đều ghi lại, tuy quay được sườn mặt, nhưng tao liếc mắt một cái đã biết chính là mày."

"......"

Thẩm Ương nhấn mở tin, video tự động nhảy chuyển tới B trạm, đạn dày đặc như chó thoát cương quét qua màn hình ——

"Cảnh báo năng lượng cao phía trước, những người không biết chiến đấu sơ tán kịp thời!"

"Là thời điểm để các ngươi nhìn thấy ngón tay thứ 11 của ta!"

"Huấn luyện viên, ở đây có hai người gian lận!"

......

Thẩm Ương trực tiếp tua nhanh, mà hình rốt cuộc cũng thoáng không ít. Trong video anh đang khiêu chiến ở cấp 6, đạn trên màn hình không dứt ——

"Mắt đuổi kịp...... Đầu không đuổi kịp......"

"Nếu không có nhạc ta còn tưởng là chỉnh nhanh!"

"Không được cản ta liếʍ tay!"

"Màn hình ướt hệ liệt."

"Ta khả năng lớn lên mượn tay người khác hệ liệt."

"Trạm kiểm soát Parkinson(5) chuyên dụng hệ liệt."

(5)Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ, thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động.

"Đây không phải vấn đề tốc độ tay nữa, có tám mắt như nhện tinh không?"

"Là băng vệ sinh sophie thành tinh! Siêu cường không chệch đường, một phím cũng, không, trượt!"

......

Ngay lúc tín hiệu thông quan xuất hiện, làn đạn thứ hai điên cuồng tấn công, hoàn toàn bao trùm hình ảnh. Thẩm Ương cau mày trực tiếp kéo đến cuối cùng, liền thấy Túc Hàn Anh đang nhấn phím cuối cùng.

Đúng rồi! Túc Hàn Anh cũng lên hình, cậu ấy có biết không?

Thẩm Ương lập tức định thông báo cho Túc Hàn Anh, nhưng lấy di động ra mới phát hiện mình không phương thức liên hệ của đối phương, nhất thời tâm phiền ý loạn.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Ương ra ngoài hành lang, gọi điện giải thích tình huống với ekip, hỏi xem xử lý như thế nào? Nhưng đạo diễn lại nói toàn bộ ekip đã biết, hơn nữa cho rằng video có thể dùng để tuyên truyền lăng xê, cho nên phối hợp mua một cái hot search......

Thẩm Ương đương nhiên không muốn lên hot search, nhưng trên hợp đồng đã ký viết rõ ràng, anh phải phối hợp với tuyên truyền của chương trình. Tuy rằng chuyện này liên quan đến chương trình nhưng lại thuộc về quay chụp bên trong......

Thôi, dù sao sớm hay muộn cũng lên hình, coi như thích ứng trước, không phải chỉ có nửa khuôn mặt sao?

Thẩm Ương ngây thơ lúc này còn chưa nhìn kỹ Weibo, cũng không biết hot search không phải chỉ có một.

Nguyên lai công ty TC cũng chú ý tới độ hot của video, cũng cọ theo, vì thế 20 hot search đầu tiên đều có đề tài tương tự nhau——

# tốc độ tay của độc thân 20 năm #

# gõ bàn phím có hơn vạn tiền thưởng #

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm muội: Trọc

——

Weibo lúc trước có thể liên kết với B trạm, hiện tại không được nữa, trong này coi như có thể đi.

Ngày hôm qua lại có người bạn giúp đẩy văn, tại đây cảm tạ (づ ̄ 3 ̄)づ

Sửa lại một chút, phát 20 bao lì xì~