Quý Dữ Tiêu:...
Quý Dữ Tiêu thiếu điều ọc nước ra, ho hai tiếng, thả ly nước trong tay xuống trả lời y:[Cậu rụt rè chút đi.]
Biết ước mơ của cậu sắp thành sự thật, sắp thoát khỏi cảnh nghèo khó, nhưng cũng không thể không rụt rè như vậy!
Lâm Lạc Thanh "hừ" một tiếng, cầm một bộ đồ khác:[Bộ này được rồi chứ?]
Quý Dữ Tiêu nhìn áo sơ mi trắng quần jeans cơ bản trên hình, cảm thấy không có gì không ổn.
[Được.]Anh trả lời.
Lâm Lạc Thanh vừa lòng, cất quần áo lại, đi tắm, rồi nằm trên giường.
Giữa trưa hôm sau, cậu đưa Lâm Phi đi học xong rồi về nhà ngủ bù, không ngủ được bao lâu đã nhận được điện thoại từ Quý Dữ Tiêu.
"Tôi ở dưới tầng nhà cậu rồi. Cậu xuống đi."
Lâm Lạc Thanh vội vàng ngồi dậy, thay giày chạy xuống, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce đậu dưới nhà, bảng số xe đúng là Quý Dữ Tiêu nói lúc nãy.
"Wow ~" Lâm Lạc Thanh kinh hô nho nhỏ một tiếng, "Kẻ có tiền."
Cậu đi đến ghế sau, kéo cửa ra, ngồi vào.
Hình như Quý Dữ Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy cậu ngồi vào, lúc này mới mở bừng mắt.
Anh nhìn Lâm Lạc Thanh một lần từ trên xuống dưới, gật đầu nói, "Không tệ."
"Tất nhiên rồi, anh chọn mà." Lâm Lạc Thanh trả lời anh.
Quý Dữ Tiêu cười cười, cầm cái hộp kế bên đưa cho cậu.
Lâm Lạc Thanh tò mò nhận lấy, mở ra mới phát hiện là một cái đồng hồ, "Đây là..."
"Đeo đi." Quý Dữ Tiêu lời ít mà ý nhiều, "Tặng cậu."
Lâm Lạc Thanh:...
Lâm Lạc Thanh nhìn nhãn hiệu trên hộp, công cuộc xoá đói giảm nghèo bắt đầu rồi sao?
Hôm nay cậu đã bước bước đầu trên con đường làm giàu rồi sao?
Hiệu suất cao, nhanh chóng, mạnh mẽ thiệt đó!
Quý Dữ Tiêu thấy cậu cầm đồng hồ chậm chạp không nhúc nhích, giơ tay kéo tay cậu lại, giật đồng hồ, đeo lên cổ tay giúp cậu.
"Ai hỏi thì nói tôi tặng. Chúng ta sắp kết hôn, vị hôn phu như tôi cũng không thể không làm gì."
Lâm Lạc Thanh gật đầu, áp sát vào anh nói nhỏ, "Vậy gặp phụ huynh anh xong em trả lại cho anh."
"Không cần." Quý Dữ Tiêu hoàn toàn không để tâm, "Một cái đồng hồ thôi mà, không bao nhiêu."
Lâm Lạc Thanh nghe vậy, không thấy ngại nữa, chỉ cảm thấy anh thật là rất hào phóng, không hổ là chuyên viên xoá đói giảm nghèo, đáng tin cậy vậy đó.
Xe chạy rất ổn định, khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nhà cũ nhà họ Quý.
Tài xế giúp Quý Dữ Tiêu lấy xe lăn xuống, Lâm Lạc Thanh nhìn Quý Dữ Tiêu cố sức cầm tay tài xế, mượn lực chuyển người mình qua xe lăn, đột nhiên bừng tỉnh.
Phải ha, cậu nghĩ, hai chân Quý Dữ Tiêu không tiện, không thể tự mình xuống xe như bình thường, anh cần giúp đỡ.
Cậu nghĩ đến đây, lập tức xuống xe, đi tới phía sau xe lăn của Quý Dữ Tiêu, nắm tay cầm xe lăn, "Để em."
"Ừm." Quý Dữ Tiêu không có ý kiến.
Tài xế thấy vậy, nên cũng quay về xe, chuẩn bị đi đậu xe.
Lâm Lạc Thanh đẩy Quý Dữ Tiêu tới cửa nhà cũ, chỉ nghe Quý Dữ Tiêu nói với cậu, "Có thể lát nữa tôi sẽ nói vài lời không dễ nghe, cậu đừng để tâm."
Lâm Lạc Thanh:???
Là sao?
Nhưng cậu vẫn rất phối hợp gật đầu, "Được."
Dù sao cậu cũng chỉ là đến gặp phụ huynh với Quý Dữ Tiêu thôi, tất nhiên là Quý Dữ Tiêu nói gì nghe đó, anh vui là được.
Quý Dữ Tiêu giơ tay mở cửa, dựa lưng vào xe lăn, dáng vẻ ốm yếu.
Lâm Lạc Thanh vội vàng đẩy anh vào, không chú ý đến biểu cảm anh thay đổi.
Cậu đẩy nghiêm túc thật sự, vừa đẩy, vừa ngắm nhà ba mẹ Quý Dữ Tiêu.
Biệt thự rất lớn, trang trí hơi hướng cổ điển, lúc này phòng khách to lớn trống rỗng, dưới ánh nắng chiếu vào sáng sủa đến hơi vắng vẻ.
Có tiền thiệt sự, Lâm Lạc Thanh không nhịn nổi phải cảm thán tiếp, cậu cũng muốn ở nhà này.
Cậu đang nghĩ ngợi, chỉ nghe tiếng người mừng rỡ nói, "Thiếu gia, cậu về rồi."
Lâm Lạc Thanh nghe tiếng nhìn qua, là một người phụ nữ trung niên hơi mập nhìn có vẻ là đầu bếp.
Người nọ cười mỉm bước tới, hỏi Quý Dữ Tiêu, "Sao cậu về mà không nói tiếng nào, tôi chưa ra đón cậu, cũng chưa chuẩn bị món cậu thích, cậu muốn ăn món gì, giờ tôi đi làm ngay."
"Không cần." Quý Dữ Tiêu lạnh nhạt nói.
Nữ đầu bếp nhìn vẻ mặt chán ghét của anh, muốn nói lại thôi, chỉ nói, "Ông chủ và các cô cậu chủ đang ăn cơm trong phòng ăn."
"Ừ." Quý Dữ Tiêu vẫn giữ bộ mặt chán đời.
Nữ đầu bếp thở dài, vừa ngước mặt, làm như lúc này mới chú ý tới Lâm Lạc Thanh, nghi ngờ hỏi, "Cậu đây là?"
Lâm Lạc Thanh nhếch mép khẽ cười, cậu hỏi hay, cậu cũng muốn hỏi, đã nói là về gặp phụ huynh, thế mà Quý Dữ Tiêu không nói với người nhà sao?
Là sao nữa đây?
Lâm Lạc Thanh lờ mờ cảm thấy vị hôn phu của cậu muốn làm chuyện gì đó.
"Bạn trai tôi." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói.
Anh quay đầu lại nhìn Lâm Lạc Thanh một cái, thấy gương mặt thanh tú của Lâm Lạc Thanh không chút gợn sóng, lúc này mới yên tâm nói, "Đẩy anh đến phòng ăn đi."
Lâm Lạc Thanh "Ồ" một tiếng, từ từ bước đến cửa phòng ăn theo hướng dẫn của anh.
Ba Quý đang nói chuyện với Quý Vân, Quý Hòe, nhìn thấy Quý Dữ Tiêu từ ngoài vào, trên mặt lộ ra chút mừng rỡ, "Tiểu Tiêu, sao con về rồi? Ăn cơm chưa?"
"Rồi." Quý Dữ Tiêu lạnh nhạt nói, "Tôi đến là muốn nói với ba một tiếng, tôi muốn kết hôn."
Ba Quý khϊếp sợ, Quý Vân và Quý Hòe bên cạnh cũng vô thức buông đũa xuống.
Hình như lúc này bọn họ mới chú ý tới, phía sau Quý Dữ Tiêu còn có một người, im lặng ngắm nhìn gương mặt của Lâm Lạc Thanh.
Lâm Lạc Thanh chỉ đành phải nở nụ cười lần nữa, phối hợp nói, "Chào chú và hai em, con là bạn trai của Dữ Tiêu."
Quý Dữ Tiêu nghe vậy, quay đầu nhìn cậu một chút, thầm nghĩ giờ đã "Dữ Tiêu", đúng là gấp không chờ nổi mà.
Nhưng trên mặt anh vẫn nở nụ cười hiếm hoi, nhè nhè "Ừm" một tiếng.
Quý Vân và Quý Hòe nhìn nhau.
Ba Quý tức giận, "Bậy bạ, con kết hôn chuyện lớn như vậy mà cũng không đề cập thương lượng với người trong nhà trước một tiếng, thằng bạn trai của con họ gì tên gì làm nghề gì, ba không biết gì cả, giờ con về nói con muốn kết hôn, có nghĩa là gì đây? Đến thông báo một tiếng sao?!"
Quý Dữ Tiêu lười biếng nói, "Ồ, đúng là đến đây báo cho ba một tiếng mà."
Ba Quý:...
Ba Quý ngước mặt nhìn Lâm Lạc Thanh.
Lâm Lạc Thanh chỉ có thể lại lần nữa mỉm cười lên, chủ động nói, "Con là Lâm Lạc Thanh, là một diễn viên."
"Phải không?" Ba Quý lạnh lùng nói, "Chưa từng nghe qua."
Quý Hòe cũng đè giọng tiếp lời, "Tôi cũng chưa nghe qua bao giờ."
"Bởi vì bây giờ còn chưa nổi tiếng." Lâm Lạc Thanh thẳng thắn thành thật nói, "Sau này con nổi tiếng thì bác và em nghe thôi."
Ba Quý cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn con trai mình, "Con tâm cao khí ngạo nhiều năm, chướng mắt cái này, không hài lòng cái kia, cuối cùng lại yêu một diễn viên cấp thấp vậy sao?!"
Quý Dữ Tiêu chế nhạo, vẫn là dáng vẻ ốm yếu đó, "Tôi bây giờ còn gì để tâm cao khí ngạo nữa, dáng vẻ bây giờ của tôi thế nào ba không thấy sao? Một thằng tàn phế, có người bằng lòng thích tôi đã là tốt lắm rồi, còn để tâm gì nữa?"
"Con nói gì vậy!" Ba Quý bất mãn, "Con chỉ bị liệt thôi, hai cái chân thôi mà, ảnh hưởng gì đến con đâu!"
"Hai cái chân thôi mà?" Quý Dữ Tiêu nhìn ông, giọng nói tràn đầy lạnh lùng và tự giễu, "Ba nói nhẹ nhàng như vậy, hay là ba cũng đánh liệt hai cái chân thử xem?"
Ba Quý:...
Ba Quý tức giận đến xoay đầu qua chỗ khác.
Quý Dữ Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh nói, "Hôm nay nếu đã tới thì giải quyết mọi chuyện một lần cho xong, tôi không đến công ty làm nữa, đơn xin từ chức tôi cũng gửi đến mail người rồi. Sau này tôi chỉ phụ trách chuyện liên quan đến Tinh Dập, chuyện khác tôi không tham gia."
Quý Vân cùng Quý Hòe nghe vậy, đều sững sờ, Quý Vân khϊếp sợ nói, "Anh, anh nói vậy là sao?"
Ba Quý cũng nhịn không được trách mắng, "Con nói gì vậy? Chỉ vì bây giờ chân con bị thương, mà tới công ty con cũng từ bỏ?! Vậy con còn muốn Tinh Dập làm gì nữa? Sao không bỏ hết luôn đi!"
Quý Dữ Tiêu bình tĩnh chỉ chỉ Lâm Lạc Thanh, "Vợ tôi là diễn viên, Tinh Dập là để lại cho em ấy, nếu không tôi cần một công ty giải trí làm gì."
Ba Quý:...
Quý Vân:...
Quý Hòe:...
Lâm Lạc Thanh nhìn ba người sáu mắt trước mặt, lại nở nụ cười ôn hoà lễ phép lần nữa, ôn hoà nói, "Cảm ơn chồng, chồng tốt quá."
"Đừng khách sáo." Quý Dữ Tiêu vỗ chân mình, "Để em đi theo anh đã là uất ức cho em rồi, công ty giải trí này coi như là bồi thường cho em đi."
Ba Quý chịu không nổi con trai mình thế này, tức giận nói, "Ba không đồng ý. Một là con về công ty làm tiếp, hai là con không lấy gì cả. Tìm một người như vậy, còn phải cho nó một công ty giải trí nâng nó nổi tiếng, con làm vậy là tự sa ngã, khinh thường chính con!"
Quý Dữ Tiêu cười lạnh, "Tôi có gì để coi trọng mình nữa đâu. Tôi bây giờ, sống còn ý nghĩa gì nữa, không bằng cứ chết với anh tôi trong vụ tai nạn luôn đi."
Anh nhìn ba mình, "Lúc anh tôi còn sống tôi không tranh giành với anh. Sau khi anh chết, tôi càng không tranh giành với anh ấy. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm tổng giám đốc công ty, lúc anh còn sống, tôi đã nói như thế, bây giờ, tôi vẫn nói như vậy."
Ba Quý nghe anh nhắc tới đứa con trai lớn đã mất của mình, im lặng.
Trong phòng im lặng, Lâm Lạc Thanh nhìn người trước mặt, thầm nghĩ, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Hai lần gặp nhau anh đều đang ở phòng đọc sách, hoàn toàn là tiêu sái thong dong, không chút suy sút, cho dù là anh mệt mỏi, cũng sẽ làm bản thân mình có vẻ tự tin kiêu ngạo, phong độ mê người.
Nhưng bây giờ, anh lại bày ra dáng vẻ cậu chưa từng thấy qua, suy sút, mệt mỏi, chán đời, tự coi nhẹ mình.
Anh muốn làm cái gì đây?
Hay là, anh bày ra dáng vẻ này là để cha anh, làm cái gì sao?
"Tôi chỉ cần Tinh Dập." Trong không gian im ắng, Lâm Lạc Thanh nghe thấy giọng nói lành lạnh của Quý Dữ Tiêu, "Lạc Thanh vẫn là một diễn viên mới, em là người của tôi, tôi mong em ấy có tiền đồ thông thuận, nên tôi chỉ muốn cái này."
Ba Quý không có mở miệng, nhưng cũng không tức giận như ban nãy nữa.
Quý Vân và Quý Hòe bất an nhìn hai ba con họ, không dám nói lời nào.
Lâm Lạc Thanh nhìn, quyết định chi viện cho Quý Dữ Tiêu, vì thế cậu chủ động mở miệng, "Không sao đâu anh, em không quan tâm, em không cần Tinh Dập."
"Em cần." Quý Dữ Tiêu dịu dàng nói.
Lâm Lạc Thanh nghiêng đầu áp sát vào anh, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, "Em có anh là đủ rồi mà."
Quý Dữ Tiêu:...
Quý Dữ Tiêu nhìn hai mắt cậu cong cong, hơi híp mắt, thầm nghĩ lúc này cậu cứ ngoan ngoãn đứng yên là được, không cần trung thành với thiết lập nhân vật, khoe ra diễn xuất của cậu vậy đâu.
Ba Quý không thể nhìn nổi con trai mình và một người tầm thường như vậy nhão nhão dính dính nhau, đứng lên nói với Quý Dữ Tiêu: "Con theo ba đến đây."
Quý Dữ Tiêu lười nhác, "Tôi ngồi xe lăn, không leo cầu thang được, không vào phòng đọc sách của ba được."
Ba Quý:...
Lâm Lạc Thanh mắt thấy hai ba con bọn họ lại kết thúc đề tài, tích cực phá băng, chủ động nói, "Không sao hết, em có thể bế anh lên tầng."
Cậu nói xong, làm như sợ Quý Dữ Tiêu không tin, khom người đỡ dưới đầu gối Quý Dữ Tiêu, bế người lên, "Vậy là được rồi."
Quý Dữ Tiêu:...
Lâm Lạc Thanh nhìn Ba Quý, dịu dàng lễ phép, "Bác ơi, để cháu bế anh ấy lên."
Ba Quý:...
Ba Quý nhìn đứa con trai bị cậu ôm vào lòng lập tức thả lỏng người, còn vô cùng tự nhiên dựa vào người người ta, cả gương mặt đen thui.
"Mày xuống cho ba! Không chê mất mặt à!"
Quý Dữ Tiêu mới không thèm để ý tới ông, một tay câu lấy cổ Lâm Lạc Thanh, một tay nhéo cằm cậu lắc lắc, nhỏ nhẹ nói, "Cục cưng ngoan quá."
Anh nhìn ba mình, giọng nói tràn đầy ghét bỏ, "Xuống làm sao con lên được? Ba bế con lên à?"
Quý Dữ Tiêu "xuỳ" một tiếng, "Con thà để Lạc Thanh bế con lên."
Ba Quý:...
Ba Quý quay người đi, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng ăn.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ba Quý: Tức chết tôi, vô năng cuồng nộ, điên cuồng đập bàn!
Quý tổng: Hì hì hì
Lạc Thanh: Hắc hắc hắc