Chương 27.1: Chụp ảnh

Lâm Lạc Thanh mặc áo sơ mi trắng, ngồi trước tấm bạt màu đỏ, nhìn chằm chằm vào máy ảnh trước mặt. Cậu cười đến mi mắt cong cong.

Nụ cười của cậu rất dịu dàng, có sự điềm tĩnh của năm tháng bình yên.

Nhϊếp ảnh gia nhìn thấy thì không khỏi nhắc nhở Quý Dữ Tiêu, “Ngài Quý, anh cũng cười một cái đi.”

Quý Dữ Tiêu thực sự không thích kiểu chụp ảnh nghiêm chỉnh bị cố định một chỗ này nên anh phải ấn giữa mày, cố gắng để vẻ mặt mình trông tự nhiên hơn một chút.

Lâm Lạc Thanh quay đầu nhìn anh, thì thấy Quý Dữ Tiêu nhíu mày, “Em nhìn gì?”

“Nhìn anh đẹp trai.” Lâm Lạc Thanh cười nói.

Quý Dữ Tiêu nghe vậy, thì không khỏi nở nụ cười.

Nhϊếp ảnh gia vội vàng nói, “Đúng vậy, cứ như thế là được, ngài Quý cứ giữ như vậy.”

Quý Dữ Tiêu:…

Khóe miệng Quý Dữ Tiêu lại bắt đầu cứng đờ.

Chờ khi vất vả chụp xong ảnh đăng ký kết hôn, nhϊếp ảnh gia đưa máy ảnh đến trước mặt hai người, vừa cho họ xem những bức ảnh mới chụp, vừa hỏi Quý Dữ Tiêu, “Ngài xem có được không? Cần chụp lại không?”

Lời này hỏi Quý Dữ Tiêu thật ra chỉ có một đáp án, đó là được, không cần.

Nhưng trên ảnh kết hôn cũng không chỉ có một mình anh, nên anh quay đầu nhìn Lâm Lạc Thanh, hỏi cậu, “Được không em? Còn chụp nữa không?”

Lâm Lạc Thanh nhìn kỹ, cảm thấy ảnh đúng là chụp không tệ, chỉ có nụ cười của Quý Dữ Tiêu, xem qua thì không thấy gì, nhưng xem kỹ vài lần sẽ cảm giác khóe miệng anh hơi cứng đờ.

Cậu suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía nhϊếp ảnh gia, “Lại chụp thêm một tấm đi.”

“Vậy lại chụp mấy tấm.” Quý Dữ Tiêu muốn cho cậu nhiều sự lựa chọn hơn.

Nhϊếp ảnh gia thấy vậy, đành phải lui lại về chỗ mình vừa đứng chụp.

Lâm Lạc Thanh quay đầu nhìn về phía Quý Dữ Tiêu, nói với anh, “Lần này anh đừng cười, tự nhiên như thế nào thì cứ để như thế, em không dán lên giấy kết hôn thì lấy về nhà tự mình xem cũng được.”

Cậu nói như vậy, thì nhϊếp ảnh gia cũng không yêu cầu Quý Dữ Tiêu cười nữa.

Quý Dữ Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cả người không cứng ngắc như lúc nãy nữa.

Hai người lại nhìn về phía máy ảnh, Quý Dữ Tiêu nghiêng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, tiêu sái lại thong dong, Lâm Lạc Thanh vẫn cười tươi tắn như cũ.

Nhϊếp ảnh gia liên tiếp chụp vài tấm rồi mới đưa cho bọn họ.

Lâm Lạc Thanh nhận máy quay, cậu xem ảnh chụp mới trước, liếc mắt đã thấy ánh mắt sáng ngời và khí chất không che giấu được của Quý Dữ Tiêu.

Anh tuy không cười, trông trương dương lại tùy ý, nhưng khuôn mặt lại rất dịu dàng, như là cố ý giấu nụ cười ở bên trong.

“Chọn tấm này đi.” Cậu nói, “Không cần sửa, chúng tôi lấy tấm này, rửa ảnh luôn là được.”

Quý Dữ Tiêu:???

“Không phải nói là chỉ lấy về nhà để xem à?”

“Em đổi ý rồi.” Lâm Lạc Thanh rất đúng lý hợp tình, “Em thích tấm này.”

“Tấm này anh đẹp trai hơn.” Cậu nói.

“Nhưng tấm này anh không cười.” Quý Dữ Tiêu chỉ chính mình.

“Thì cũng vẫn đẹp trai mà.” Lâm Lạc Thanh đâu cần nụ cười cứng đờ dối trá của anh đâu, “Anh vốn đã như thế rồi. Không ai quy định là hai người trên giấy kết hôn đều phải cười, em thích anh trông thoải mái như thế này.”

Quý Dữ Tiêu nghe được lời nói này của cậu thì lại nở nụ cười, trong lòng anh như có gió nhẹ phất quá, “Được rồi, em thích là được.”

Nhϊếp ảnh gia đứng bên cạnh nhìn nụ cười của anh lúc này, yên lặng bất lực nghĩ trong lòng, hiện tại ngài cười tự nhiên lắm mà, sao vừa mới chụp ảnh một cái là thành em bé giả cười rồi.

Nhưng khách hàng có ảnh chụp mà mình vừa lòng thì là chuyện tốt, bởi vậy anh ta chỉ cung kính nói, “Bây giờ tôi để người đi rửa anh. Hai người có thể thay quần áo, chuẩn bị chụp ảnh gia đình.”

Lâm Lạc Thanh nghe vậy thì đứng lên, Quý Dữ Tiêu cũng không bối rối, nhϊếp ảnh gia rất thức thời rời khỏi studio trước.

Lâm Lạc Thanh thấy người đi rồi, thì khom lưng bế Quý Dữ Tiêu lên xe lăn, sau đó đẩy anh ra ngoài.

Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư còn đang xem "Thế giới động vật” thì chợt nghe thấy nhân viên công tác nói hai đứa có thể thay quần áo để chụp ảnh. Lúc này cả hai mới tháo tai nghe và bỏ máy tính bảng xuống, đi vào phòng thay đồ.

Nhân viên công tác kiên nhẫn dẫn hai đứa đi vào phòng thay đồ xem bộ vest dành cho trẻ con. Lâm Phi thích màu đen, Quý Nhạc Ngư cũng thích màu đen, hai đứa đều chọn bộ vest màu đen, phối hợp với giày da, trông rất đẹp trai.

Lâm Lạc Thanh thay xong quần áo đi ra, thấy bộ dạng của hai đứa thì khoa trương tỏ vẻ kinh ngạc, cảm thán, “Ôi, Hoàng tử nhỏ đến từ đâu đây.”

Vẻ mặt của Lâm Phi lạnh lùng, thậm chí còn đỡ trán không nỡ nhìn kỹ thuật diễn khoa trương của cậu.

Nhưng Quý Nhạc Ngư lại rất biết cổ vũ mà nở nụ cười, “Chú cũng đẹp, là Hoàng tử lớn.”

Lâm Lạc Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu nhóc, cười xoa đầu cậu nhóc, “Tiểu Ngư thật ngoan.”