Lâm Lạc Thanh hừ một tiếng, đặt sách lên tủ đầu giường, sau đó xoay người, đỡ vai Quý Dữ Tiêu dời anh vào chăn.
Quý Dữ Tiêu thật tự nhiên điều chỉnh tư thế, ngủ tiếp.
Lâm Lạc Thanh:... Ngài đúng là, ngủ thoải mái vô cùng!
Cậu ngồi ở mép giường, mãi mà chưa hết giận, vừa nhấc đầu, thấy cây viết và giấy note đặt trên tủ đầu giường, đặt viết ghi xuống ba chữ:[đồ lừa đảo], sau đó xé xuống dán lên trán Quý Dữ Tiêu.
Đồ lừa đảo, lừa cậu diễn kịch cho anh xem, còn chưa diễn xong thì anh đã ngủ trước rồi, diễn không lâu như vậy.
Lâm Lạc Thanh đứng lên, vòng qua cuối giường, đi qua bên kia, nằm xuống.
"Cạch" một tiếng, Lâm Lạc Thanh tắt đèn, nhắm mắt lại.
Ngoài cửa, Quý Nhạc Ngư đang dán trên tường, im lặng không tiếng động nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Ngủ rồi sao? Cậu nhóc nghĩ, kẹt cửa không có ánh sáng lọt ra, tắt đèn, vậy chắc hai người họ ngủ rồi.
Quý Nhạc Ngư dựa vào tường, nghĩ nghĩ đoạn đối thoại vụn vặt mình nghe lén được, chú của nhóc vẫn thích Lâm Lạc Thanh lắm. Lâm Lạc Thanh cũng thích chú của nhóc, vì thế cậu nhóc vừa lòng rón ra rón rén về phòng mình.
Sáng hôm sau lúc Quý Dữ Tiêu thức dậy, hiếm khi thần thanh khí sảng, tinh thần tràn đầy.
Khác với giấc ngủ thuốc ngủ mang đến, lần này dậy anh không còn cảm thấy đau đầu, cũng không có cảm giác hỗn loạn, càng không có ác mộng liên tiếp kéo đến, anh ngủ rất yên ổn, một đêm không mơ, chỉ có thoả mãn và nhẹ nhàng.
Quý Dữ Tiêu rất vui mừng, loại cảm giác với anh bây giờ đã là hiếm gặp, anh nghĩ ngợi, rồi nghĩ đến Lâm Lạc Thanh - người đã mang lại những thứ này.
Anh quay qua, muốn nhìn Lâm Lạc Thanh, kết quả mới động đậy, bèn cảm thấy hình như lưng mình bị cái gì dán vào, eo bị ôm chặt thật chặt.
Quý Dữ Tiêu:...
Quý Dữ Tiêu nâng mắt, thở ra, giấy note trước mặt bay bay, giống như cái cánh.
Anh giơ tay bóc tờ giấy note dán trên trán mình ra, chỉ nhìn thấy ba chữ to rồng bay phượng mứa: Đồ lừa đảo!
Không cần đoán, 100% là Lâm Lạc Thanh viết.
Nhưng sao anh lại là đồ lừa đảo?
Anh đâu có lừa cậu cái gì.
Quý Dữ Tiêu đặt giấy note qua một bên, động đậy nửa người trên, Lâm Lạc Thanh rầm rì ôm chặt anh, mặt dán sát lưng anh càng dán càng chặt.
Quý Dữ Tiêu:...
Dán lên lưng anh thoải mái vậy sao? Động đậy một chút cũng không được?
Có lẽ là thoải mái thật, Lâm Lạc Thanh dán dán, lại cọ trái cọ phải lên lưng anh, ôm anh thật chặt, dán sát trên lưng anh.
Quý Dữ Tiêu bị cậu cọ đến dở khóc dở cười, chỉ có thể thử thăm dò quay đầu lại nhìn cậu, nhưng không thấy rõ mặt cậu.
Anh thật cẩn thận giơ tay muốn lấy tay Lâm Lạc Thanh đang quấn trên bụng mình ra, lại bị Lâm Lạc Thanh cầm lấy, nhão nhão dính dính cọ lên lưng anh, bất mãn nói, "Đừng nhúc nhích."
Giọng nói thấp thấp, mang theo sền sệt chưa tỉnh ngủ, đúng lý hợp tình, lại làm nũng trong vô thức.
Quý Dữ Tiêu không nhúc nhích nữa, chấp nhận số phận làm gối ôm hình người cho cậu.
Cậu làm thuốc ngủ đặc hiệu cho anh, anh là gối ôm hình người của cậu, hợp lý, chuyện thường tình.
Mãi cho đến khi Lâm Lạc Thanh trở mình, buông anh ra, Quý Dữ Tiêu mới mới có cơ hội nhúc nhích, quay người lại nhìn người trên giường.
Ai ngờ anh quay người lại, Lâm Lạc Thanh lại lật người về tiếp, cực kỳ tự nhiên ôm lấy gối ôm hình người của mình tiếp.
Quý Dữ Tiêu:...
Quý Dữ Tiêu không dám động đậy.
Có lẽ là không tìm được chỗ mình dựa vào trước đó, Lâm Lạc Thanh cọ cọ trước mặt, cọ mãi đến ngực Quý Dữ Tiêu, có chỗ dựa, lúc này mới thỏa mãn dán trước ngực anh, ngủ yên lành.
Quý Dữ Tiêu không nhịn nổi nở nụ cười.
Anh nhìn Lâm Lạc Thanh ngủ đến mặt hồng hồng trong ngực mình, vừa quay đầu lại, giơ tay, với lấy giấy note trên đầu giường, viết lên đó:[heo lười].
Sau đó xé xuống, dán lên trán Lâm Lạc Thanh.
Lâm Lạc Thanh không hề có cảm giác, ngủ ngon lành cực kì.
Quý Dữ Tiêu mỉm cười nhìn giấy note trên đầu cậu, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Nhìn một hồi, ánh mặt vô thức dời xuống, dừng trên khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ của cậu, rồi dừng tiếp trên đôi môi thanh lệ.
Quý Dữ Tiêu gần như ngay tức khắc nhớ lại cảnh cậu ngồi bên cạnh mình tối qua, trái tim khẽ run, anh nhìn người trước mặt, không khí rất tĩnh lặng, mơ hồ anh còn nghe được tiếng thở nhẹ của Lâm Lạc Thanh.
Anh gần như không khống chế được mình, như bị ma quỷ ám ảnh, nâng tay lên từ từ, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của Lâm Lạc Thanh.
Làn da cậu rất tốt, ấm áp tinh tế, như món bánh ngọt mới ra khỏi l*иg, không cần tới gần cũng cảm nhận được vị ngọt thanh của cậu.
Quý Dữ Tiêu vỗ về mặt cậu từng cái nhẹ nhàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm.
Trong phòng yên tĩnh, lòng anh bắt đầu ồn ào.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói trong vắt của Quý Nhạc Ngư vang lên sau lưng anh, "Ba, sáng nay..."
Cậu nhóc còn chưa dứt lời, chỉ nhìn thấy chú của nhóc quay người lại bất lực nhìn nhóc, tay phải còn đặt trên vành tay thím tương lai mới dọn vào hôm qua, mà thím tương lai đang dựa vào lòng chú, ôm eo chú.
Quý Nhạc Ngư vội vàng giơ tay che kín mắt mình, "Con chưa thấy gì hết."
Cậu nhóc nói xong, nhanh chân chạy ra ngoài.
Quý Dữ Tiêu bị dáng vẻ lạy ông tôi ở bụi này của nhóc chọc tức cười, không bao lâu, bèn thấy Quý Nhạc Ngư mới chạy ra ngoài lại tay chân nhẹ nhàng trở lại.
Cậu nhóc vươn tay đè tay nắm cửa đóng cửa lại giúp anh, rất săn sóc nói, "Hai người ngủ tiếp đi, ngủ tiếp đi."
Giọng nói đè thật thấp, làm như sợ quấy nhiễu đến Lâm Lạc Thanh trên giường.
Quý Dữ Tiêu dở khóc dở cười thật sự, cuối cùng nó học cái trò này ở đâu, nhỏ mà lanh!
Anh lắc đầu, lại nghe đến Lâm Lạc Thanh nhão nhão dính dính lẩm bẩm nói, "Sao vậy?"
"Không sao." Quý Dữ Tiêu dỗ dành cậu. "Em ngủ tiếp đi."
Lâm Lạc Thanh vô thức cọ cọ ngực hán, cọ tới tờ giấy note rớt xuống, ôm sát anh nói, "Không ngủ, tới giờ thức rồi."
Quý Dữ Tiêu gật đầu, nhặt tờ giấy note lên dán lên tóc cậu.
"Vậy có phải em nên rời khỏi lòng nam thần em trước không?"
Lâm Lạc Thanh:???
Lâm Lạc Thanh mơ hồ ngước mặt nhìn anh, Quý Dữ Tiêu giơ tay chỉ chỉ đầu cậu, Lâm Lạc Thanh cúi đầu, một giây, hai giây, hình như nhận ra gì đó, vội vàng ngồi dậy.
Quý Dữ Tiêu áp sát vào cậu, thấp giọng nói bên tai cậu, "Eo của nam thần ôm đã không? Em ôm cả đêm rồi đó."
Lâm Lạc Thanh:...
"Còn thêm một buổi sáng nữa." Quý Dữ Tiêu bổ sung.