Chương 19: Fan diễn xuất

Hơi nước tràn đầy phòng tắm, Quý Dữ Tiêu ngồi trong bồn, khoé môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị, "Vừa lòng với chỗ em đã thấy chưa?"

Lâm Lạc Thanh...

Lâm Lạc Thanh ngồi trên giường, nhớ tới hình ảnh mình vừa bổ não.

Lúc đầu cậu chỉ đơn thuần muốn tắm giúp Quý Dữ Tiêu thôi, nhưng mấy hôm nay đấu võ mồm với Quý Dữ Tiêu quen rồi, nên phần sau là cố ý chọc anh.

Ai mượn ngày nào Quý Dữ Tiêu cũng muốn chọc ghẹo cậu đâu?

Cậu cũng hài hước lắm được không?

Lâm Lạc Thanh nhìn phòng ngủ của Quý Dữ Tiêu, quét qua một vòng, cuối cùng vẫn dừng mắt trên cánh cửa nhà vệ sinh.

Cậu im lặng lắng nghe, thấy trong nhà vệ sinh không truyền ra tiếng động gì lớn, lúc này mới yên tâm ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Lạc Thanh xuống lầu, rửa sạch nho, chia thành hai bát nhỏ, cầm một bát nhỏ đến phòng Quý Nhạc Ngư trước.

Cậu gõ cửa, nghe Quý Nhạc Ngư mềm mại hô "mời vào", rồi mới đẩy cửa bước vào.

Quý Nhạc Ngư còn tưởng là Quý Dữ Tiêu tới tìm nhóc, không ngờ lại là Lâm Lạc Thanh, hơi hoang mang, chú ấy tới làm gì?

"Ăn trái cây không?" Lâm Lạc Thanh dịu dàng hỏi.

Quý Nhạc Ngư gật đầu, ngoan ngoãn nói, "Cảm ơn chú Lâm."

"Đừng khách sáo."

Cậu đặt bát nho xuống bàn, tò mò cẩn thận ngắm nghía Quý Nhạc Ngư vài lần.

Quý Nhạc Ngư nhạy cảm bắt được ánh mắt của cậu, ngước mặt lên, giọng điệu ngây thơ quen thuộc của các bạn nhỏ, "Chú đang nhìn cháu sao?"

Lâm Lạc Thanh "Ừm" một tiếng, rất có hứng thú nhìn cậu nhóc.

"Cháu quá dễ thương." Cậu nói, "Mặt mày xinh đẹp nên chú không nhịn nổi phải nhìn nhiều thêm một lát."

Giọng cậu quá dịu dàng, trong mắt lại tràn đầy ý cười, Quý Nhạc Ngư bèn tin, thẹn thùng cười với cậu.

Lâm Lạc Thanh lập tức bị giáng một đòn ngay tim, chỉ cảm thấy cậu nhóc quá dễ thương!

Vừa dễ thương vừa mềm mại vừa đáng yêu!

Còn xinh đẹp!

Cmn đây làm sao mà là người đàn ông điên cuồng đong đưa bên rìa pháp luật trong sách được!

Cậu không tin!

"Vậy Tiểu Ngư cháu ăn trái cây trước đi, chú đi xem anh Phi Phi làm bài tập thế nào rồi."

"Dạ." Quý Nhạc Ngư ngọt ngào đáp lời.

Lâm Lạc Thanh nghe thế, không biết sao lại to gan lớn mật lên, giơ tay sờ đầu Quý Nhạc Ngư, "Ngoan lắm."

Quý Nhạc Ngư vẫn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu lại hồn nhiên đó.

Lâm Lạc Thanh nhịn không được xoa đầu cậu nhóc, tóc cũng mềm nữa, xoa đã quá!

Cậu lưu luyến rút tay về, nói tạm biệt với Quý Nhạc Ngư rồi mới ra ngoài.

Quý Nhạc Ngư thấy cậu đi rồi, nụ cười luôn treo trên mặt cũng rút lại, bé nhìn quả nho sạch sẽ trước mặt, cầm một trái bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nhớ lại sắc mặt của Lâm Lạc Thanh lúc nãy.

Chắc là thích mình, Quý Nhạc Ngư nghĩ, không chỉ thích chú của nhóc, còn thích nhóc nữa, không tệ, không uổng công hôm nay nhóc biểu hiện nhiệt tình như vậy.

Quý Nhạc Ngư cúi đầu, tiếp tục xem hoạt hình trên máy tính bảng.

Lâm Lạc Thanh đưa nho cho Quý Nhạc Ngư xong, rồi xuống lại nhà bếp, cầm cái bát chuẩn bị cho Lâm Phi, đến phòng của bé.

Lâm Phi đang đọc sách, thấy cậu vào, thấy nhiều không trách nữa.

"Cậu nói với chú Quý rồi, sau này để chú Tiểu Lý đưa cháu đi học." cậu nói xong, lại sợ bé nghĩ cái khác, bổ sung, "Tất nhiên là cậu vẫn sẽ tiếp tục đưa cháu đi học."

Lâm Phi bình tĩnh "Ừm" một tiếng, "Cảm ơn."

Lâm Lạc Thanh giơ tay đút một trái nhỏ vào miệng bé, "Dám khách sáo với cậu."

Lâm Phi:...

Lâm Phi bất lực cắn trái nho trong miệng, cảm thấy cậu trẻ con thật sự.

Lâm Lạc Thanh nhìn ánh mắt của bé, dở khóc dở cười, giơ tay nhéo mặt bé.

Cậu áp sát vào Lâm Phi, nhỏ giọng nói, "Hôm bữa cậu có nói với cháu vì sao chân chú ấy không tiện lắm chưa?"

Lâm Phi lắc đầu.

"Bởi vì hơn một tháng trước chú ấy bị tai nạn xe," Lâm Lạc Thanh nhỏ nhẹ nói, "Hai chân chú bị thương, nên không cách nào đi lại được nữa."

Lâm Phi bất ngờ nhìn cậu, hỏi, "Mãi mãi không đi lại được nữa sao?"

"Không biết, chắc là không đâu, cậu học bây giờ tiến bộ quá mà, chú ấy còn có tiền nữa chứ."

Chủ yếu là vì trạng thái của Quý Dữ Tiêu quá tốt, nếu cả đời này không cách nào đi lại được nữa thật, thì cho dù năng lực thích ứng của anh mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cũng không thể hoàn toàn chấp nhận chuyện này nhanh như vậy, giống như hai chân không phải là bị tàn phế, mà là chỉ bị gãy một chút thôi?

Rất không khoa học, Lâm Lạc Thanh bằng lòng tin tưởng hai chân của anh sẽ khoẻ lại, sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi!

"Trong vụ tai nạn đó, không chỉ chú Quý của cháu bị thương, mà ba mẹ của Tiểu Ngư cũng xảy ra chuyện, nhưng mà bọn họ không may mắn bằng chú Quý, bọn họ đã rời khỏi thế giới này rồi."

Lâm Phi không ngờ còn có chuyện này, không khỏi nói, "Vậy em..."

"Em không sao, chú Quý của cháu bảo vệ em, nên em không bị thương chỗ nào, nhưng mà ba mẹ của em không còn nữa, chú lại bị thương, bây giờ chúng ta ở chung một nhà, nếu cháu bằng lòng thì sau này có thể nói chuyện với em nhiều hơn, hoặc là cùng chơi với nhau."

Lâm Lạc Thanh nói xong, lại bổ sung: "Tất nhiên việc này không bắt buộc, cậu biết cháu có sở thích và suy nghĩ của mình, nên cậu chỉ gợi ý cho cháu thôi, cháu chỉ cần làm theo suy nghĩ của mình là được."

Lâm Phi không nói gì, một hồi lâu, hình như nhớ tới gì đó, mỉm cười, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lâm Lạc Thanh, "Hôm bữa cậu nói với cháu thế nào?"

Cậu bé híp híp mắt, "Dữ? Đây là dữ cậu nói? Chỉ bằng thằng bé đó?"

Lâm Lạc Thanh:...

Sao mà cậu biết vai ác lừng lẫy Quý Nhạc Ngư nhật thiên nhật địa, tàn nhẫn độc ác, không làm chuyện người làm trong sách, khi còn nhỏ lại mềm mại đáng yêu như thế?!

Đã nói nhìn đứa nhỏ ba tuổi là biết lớn lên nó thế nào mà?

Không chuẩn chút nào!

"Cậu cũng chỉ nghe người khác nói thôi mà." Lâm Lạc Thanh không còn cách nào, "Bởi vậy chuyện này dạy cho chúng ta biết điều gì?"

"Dạy cho chúng ta biết người khác nói chưa chắc đã đúng, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, nên chúng ta không thể chỉ tin vào lời người khác nói không, mà cần phải tự xem, tự cảm nhận, tự hỏi, hiểu không?"

Lâm Phi:...

Lâm Phi thật không ngờ cậu còn có thể lợi dụng chuyện này để lên lớp, làm thinh cúi đầu đọc sách của mình.

Lâm Lạc Thanh cười xoa đầu bé, "Ngoan."

"Đúng rồi." cậu nhớ ra gì đó hỏi Lâm Phi, "Quà chú Quý của cháu tặng cho đâu? Cho cậu xem thử."

Thật ra Lâm Phi đã xem rồi, bé kéo ngăn tủ ra, lấy hộp nhỏ Quý Dữ Tiêu đưa cho bé ra, đưa cho Lâm Lạc Thanh.

Lâm Lạc Thanh nhận lấy, mở ra mới phát hiện là một mặt dây chuyền Quan Âm bằng ngọc.

Chất ngọc rất tốt, trong suốt sáng bóng, không có tạp chất, vừa thấy là biết giá trị xa xỉ.

"Khá đẹp, cháu thích không?" Cậu hỏi Lâm Phi.

Thật ra Lâm Phi không thấy đặc biệt thích hay không thích, nhu cầu của bản thân bé vốn đã thấp, càng không có nhu cầu gì với vật chất, nên cũng không thấy sức hấp dẫn gì với những món người ta nói hoặc cảm thấy đẹp hay giá trị.

Nhưng bé có thể cảm nhận được thiện ý của Quý Dữ Tiêu với mình, nên bé gật đầu, trả lời, "Thích."

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Lạc Thanh trả mặt dây chuyền lại cho bé.

Lâm Phi nhận lấy, đóng hộp lại, bỏ về chỗ cũ, không có ý định đeo.

"Không đeo sao?" Lâm Lạc Thanh hỏi bé.

Lâm Phi nghĩ nghĩ, hỏi cậu, "Phải đeo sao?"

"Tuỳ cháu, cháu muốn đeo thì đeo, không đeo thì thôi."

Lâm Phi nhìn cái hộp nhỏ trước mặt, cuối cùng, vẫn đóng ngăn tủ lại.

Cậu bé sợ mình làm mất, đây là món quà đầu tiên Quý Dữ Tiêu tặng bé, lần đầu tiên, bé dọn đến một chỗ mới mà được người đó chào đón, nên bé không muốn làm mất.

Lâm Lạc Thanh không can thiệp vào quyết định của bé, thấy bé đóng ngăn kéo thì không nói chuyện món quà nữa, chỉ khuyên, "Tới giờ tắm rồi, nhanh lên, cậu tắm cho cháu."

Lâm Phi lập tức lộ ra biểu đồ hình quạt đặc trưng của mình —— ba phần ghét bỏ - ba phần bất đắc dĩ - bốn phần chấp nhận số phận.

Lâm Lạc Thanh nhìn ánh mắt của bé, cảm thấy thằng bé lúc này thật trẻ con, dễ thương quá.

Cậu bế bổng Lâm Phi lên, "Đi thôi, đi tắm cho Phi Phi nào."

Quý Dữ Tiêu tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy vị hôn phu của mình thay đồ ngủ xong rồi, đang nằm trên giường chơi điện thoại.

"Tắm xong rồi à." Lâm Lạc Thanh liếc nhìn anh, "Vậy đến lượt em."

"Đi đi." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói.

Lâm Lạc Thanh cá chép lộn mình một cái, ngồi dậy, vào nhà vệ sinh.

Quý Dữ Tiêu lên giường, nghĩ ngợi xem hồi nữa làm sao mới kêu Lâm Lạc Thanh đóng phim cho mình xem đây?

Dù sao cũng đâu thể nói muốn kiểm tra kỹ năng diễn xuất của em ấy được nữa?

Không phải lý do này thì là gì đây.

Anh trầm tư suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng sau khi Lâm Lạc Thanh ra ngoài, anh đưa cho Lâm Lạc Thanh một quyển sách.

"Sao?" Lâm Lạc Thanh vừa lau tóc, vừa cố ý ghẹo anh, "Muốn em kể chuyện trước khi ngủ cho anh nghe à?"

Quý Dữ Tiêu:...

"Chỉ muốn em diễn một đoạn trong đây thôi mà."

Lâm Lạc Thanh:...

Lâm Lạc Thanh không hiểu nổi, sao anh ấy lại thích xem mình biểu diễn như vậy!

Anh ấy là fan của mình sao?

Fan diễn xuất?

Lâm Lạc Thanh nhìn anh, tay lau tóc đều đều, vừa quy luật vừa thong thả.

Quý Dữ Tiêu chột dạ, "Sao đó, không được à?"

"Có phải anh là..." Lâm Lạc Thanh đến gần anh.

Quý Dữ Tiêu chột dạ đến ưỡn lưng lên, rời xa đầu giường, ngồi thẳng dậy.

"Fan của em không?" Lâm Lạc Thanh để sát vào anh.

Quý Dữ Tiêu:...

Quý Dữ Tiêu:???

"Thứ gì vậy?"

"Không thì sao giờ này mà anh còn kêu em diễn này diễn kia, anh là fan diễn xuất của em chứ gì? Một ngày không xem em biểu diễn là ngứa ngáy cả người?"

Quý Dữ Tiêu:...

"Khẩu vị của anh không độc đáo như vậy."

"Vậy anh muốn làm gì?"

"Anh là ông chủ tương lai của em, kiểm tra năng lực nghiệp vụ của em không phải bình thường lắm sao?"

"Bình thường lắm sao?" Lâm Lạc Thanh vẻ mặt hoài nghi, "Anh đã kiểm bốn lần luôn rồi á, sơ tuyển, vòng hai, phỏng vấn cũng phải kết thúc rồi, sao anh còn kiểm nữa?"

Quý Dữ Tiêu:...

Quý Dữ Tiêu mặt không đổi sắc, "Có thể là do con người anh nghiêm túc, làm việc cũng nghiêm túc cẩn thận."

Lâm Lạc Thanh:...

"Nghiêm túc cẩn thận quá rồi đó. Ngày nào cũng kiếm chuyện như anh, không khéo nhân viên từ chức hết."

Quý Dữ Tiêu cười khẽ, "Anh đâu có kiểm tra người khác, cho dù em có từ chức về nhà vẫn phải nhận kiểm tra thôi."

Lâm Lạc Thanh:...

"Giờ em dọn hành lý về nhà còn kịp không?" Cậu chân thành nói.

Quý Dữ Tiêu mỉm cười lắc đầu, véo má cậu, "Ngại quá, muộn rồi cưng à"

Anh nhìn khuôn mặt tức giận của Lâm Lạc Thanh, giơ tay cầm khăn mặt trên đầu cậu, tâm trạng sung sướиɠ giúp cậu lau khô đầu tóc ẩm ước.

"Sao không dùng máy sấy? Không phải trong nhà tắm có máy sấy sao?"

"Không quen." Lâm Lạc Thanh nói xong, ngồi thẳng xuống giường để anh lau tóc giùm.

Quý Dữ Tiêu nhìn cậu một cái, bình luận, "Lười."

"Là ngại phiền phức." Lâm Lạc Thanh phản bác.

Cậu bưng ly nước trên bàn uống một miếng, chờ đến lúc Quý Dữ Tiêu lau tóc cho cậu xong, cuối cùng mới mở quyển sách Quý Dữ Tiêu đưa cho cậu.

"Đoạn nào?"

Quý Dữ Tiêu cất khăn mặt, tiện tay sờ đầu cậu, thấy không còn ẩm nữa mới cúi đầu đọc sách.

Anh tiện tay chỉ một đoạn, "Đoạn này đi, mấy bữa trước xem phim này anh thấy diễn viên đó đóng không đạt lắm, em thử xem, để anh coi có phải diễn xuất của em tốt hơn cậu đó không."

"Thôi được rồi." Lâm Lạc Thanh bất đắc dĩ.

Quý Dữ Tiêu nhìn cậu ngồi bên cạnh mình nghiêm túc đọc sách, mắt khép hờ, da thịt trắng nõn tựa như ngọc mỡ dê tốt nhất, cố tình vì mới tắm rửa xong, trên mặt hồng hồng, nhìn thanh thuần mê người, tươi đẹp ướŧ áŧ.

Anh vội vàng nhìn qua chỗ khác, dựa lưng vào đầu giường, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không nhìn người bên cạnh.

Lâm Lạc Thanh đọc xong đoạn trích anh chỉ, gần như đã biết nên diễn thế nào.

Lời thoại đoạn này không tính ít, cậu không định học thuộc hết, vì thế quay đầu lại hỏi Quý Dữ Tiêu, "Em cầm sách đọc được không? Tối rồi em không muốn học thuộc thoại."

"Được thôi."

Lâm Lạc Thanh đứng lên, bước qua một bên đứng đó.

Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, lòng đầy mong đợi.

Lần này anh chờ mong không thất vọng, lúc Lâm Lạc Thanh diễn được một nửa, anh đã cảm nhận được cơn buồn ngủ đã lâu chưa gặp.

Quý Dữ Tiêu thỏa mãn nhắm mắt lại, để mình ngủ trước mặt Lâm Lạc Thanh.

Diễn xong đoạn này, Lâm Lạc Thanh thở hắt ra, cảm thán, "Cảnh này khó lắm đó, cần chia đoạn ra diễn, anh biết chọn ghê."

Cậu nói xong, quay đầu lại nhìn Quý Dữ Tiêu, thì phát hiện người đó đang ngồi trên giường, gục mặt xuống, không nói lời nào.

Lâm Lạc Thanh:... Không phải đâu không phải đâu không phải đâu, không phải anh ấy ngủ nữa rồi chứ?!

Diễn năm lần ngủ bốn lần, rốt cuộc diễn xuất của mình khó xem bao nhiêu!

Lâm Lạc Thanh thật cẩn thận đi qua, "Anh?"

Quý Dữ Tiêu:...

"Nam thần?"

Quý Dữ Tiêu:...

Lâm Lạc Thanh tức giận: "Quý Dữ Tiêu!"

Quý Dữ Tiêu:...

Không còn nghi ngờ gì nữa! Chắc chắn là anh ấy ngủ nữa rồi!

Lâm Lạc Thanh đến gần anh, cúi đầu nhìn mặt anh, chỉ thấy Quý Dữ Tiêu khép mắt lại, hơi thở vững vàng đều đều.

Ngủ ngon lành thiệt sự!

Lâm Lạc Thanh không thể hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao lần nào cậu cũng thôi miên người ta thành như vậy? Diễn xuất của cậu rốt cuộc nát đến nước nào!

Tại sao mắt cậu thường rưng rưng nước?

Bởi vì vị hôn phu của cậu yêu ngủ yêu đến thâm trầm!

Ngủ gì mà ngủ!

Ngày đầu tiên ở chung, anh cứ vậy mà ngủ sao?

Còn ngủ đến yên lành vậy nữa!

Anh thấy anh làm vậy có ổn không?!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Quý tổng: Ổn chứ, chỉ có em ở đây, anh mới ngủ yên lành như vậy!

Lạc Thanh:...

Lạc Thanh: Vị hôn phu của tui thật sự chỉ ngủ thôi, không hề có du͙© vọиɠ thế tục nào!

Quý tổng: Em sẽ biết nhanh thôi, cuối cùng là anh có hay không!

Lạc Thanh:!!!