Không để hai người tiếp tục trò chuyện, thông báo mới xuất hiện: [Cách lần chơi trước đã 25 ngày.]
[Chuẩn bị bắt đầu trò chơi lần thứ ba.]
[Phó bản: Khách sạn Máu.]
[Độ khó: B.]
[Số người còn sống: 12/12.]
[Nhiệm vụ chính – Sinh tồn: Sống sót trong phó bản trong 7 ngày.]
Vân Hân ngạc nhiên, sao lại là cấp độ B?
Phó bản đầu tiên độ khó E, lần hai là D, lần ba lại là B?
Không đúng chỗ nào rồi?
Cô chưa kịp suy nghĩ, đã bị truyền vào phó bản.
*
[Chào mừng đến với trò chơi kinh dị.]
[Bạn có muốn điểm danh lần thứ bảy không?]
Trong lòng, Vân Hân xác nhận, “Có.”
[Điểm danh thành công!]
[Chúc mừng người chơi nhận được hai gói kẹo sữa.]
[Chúc mừng người chơi nhận được ba hộp trà thanh tâm.]
[Chúc mừng người chơi nhận được một gói thịt bò khô.]
[Chúc mừng người chơi nhận được không gian cá nhân 30 mét khối (tổng cộng 50 mét khối).]
[Chúc mừng người chơi nhận được thiên phú cấp SS “Bàn Tay Trộm Cắp”.]
[“Bàn Tay Trộm Cắp”: Thiên phú cấp SS, không thể nâng cấp, mỗi ngày có thể trộm đồ từ xa ba lần. Số lần sử dụng sẽ được làm mới vào 0 giờ mỗi ngày.]
[Một gói thịt bò khô: Bao gồm 10 miếng, mỗi miếng có thể giữ cảm giác no từ 15-20 phút.]
[Điểm danh liên tiếp bảy lần, vận may tân thủ đã hết.]
Vân Hân đóng gói kẹo, trà, và thịt bò khô để sao chép. Xong xuôi, cô quan sát xung quanh.
Đây là một phòng họp. Tổng cộng sáu người, bao gồm cả cô, đứng trong phòng.
Ba trong số họ kích hoạt chế độ phát sóng trực tiếp, bên trên đầu có quả cầu mắt đơn lơ lửng.
“Phó bản độ khó B, lại là Khách sạn Máu?” Một người chơi mặt mày tái mét, tuyệt vọng, “Phó bản này, người chơi chết hết cũng rất bình thường!”
“Chết hết?”
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ hoang mang.
Đúng lúc đó, một sinh vật kỳ lạ có đầu lợn bước vào phòng. Độ khó của nó hiện lên là cấp A, “Các người chính là nhân viên mới?”
Nó đảo mắt quanh một lượt, giọng điệu khinh khỉnh, “Tôi là quản lý Khách sạn Máu. Chúng ta thiếu một nhân viên thu mua, ba nhân viên dọn phòng và hai nhân viên giao thức ăn. Các người chọn vị trí nào?”
Người chơi sợ nhất thì lập tức giành phần, “Tôi nguyện ý đi giao thức ăn!”
Nghe xong, những người còn lại bừng tỉnh, e rằng các công việc khác đầy rẫy nguy hiểm, bèn đồng loạt giành phần, “Tôi cũng chọn giao thức ăn!”
Giọng nói vang vọng, trùng lặp khắp phòng.
Quản lý đầu lợn tỏ ra không hài lòng, liền tùy ý chỉ định, “Cậu đi giao thức ăn. Còn cậu, cậu và cậu, dọn phòng. Còn cô, làm thu mua.”
Người cuối cùng mà nó chọn chính là Vân Hân.
Lúc này, khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
[Phó bản này, công việc khác không nói, riêng thu mua tuyệt đối không nên chọn! Vì nó buộc người chơi phải ra khỏi khách sạn, đến khu chợ thu mua. Trên đường đi có thể bị quỷ tấn công, không thương lượng được là bị nuốt sống ngay… Cả một loạt tình huống chết người.]
[Cô gái trẻ, xem chừng sẽ mất mạng rồi.]
[Có vẻ vẫn là sinh viên, phản ứng chậm. Người ta đã kịp giành phần, cô ấy còn đờ đẫn, chẳng nói năng gì.]
Khi mọi người đang tiếc nuối, Vân Hân chậm rãi nói, “Thu mua gì? Tôi đến khách sạn để ở thôi, chẳng may lạc đường nên vào đây.”