Càng nói, mắt ai cũng ươn ướt, muốn khóc mà không khóc được.
*
Ở bàn khác, Đường Thi Hàm mang khay đồ ăn, ngồi phịch xuống đối diện Vân Hân, hỏi thăm, “Kỳ thi thực chiến thế nào? Cậu vào lớp nào?”
Vân Hân: “Điểm tối đa, lớp A.”
“Cạch.” Đường Thi Hàm kinh ngạc đến nỗi đánh rơi đôi đũa xuống bàn, “Đỉnh thế?”
“Chắc nhờ may mắn.” Vân Hân khiêm tốn, “Đàn anh đàn chị cũng dễ tính, không gây khó dễ cho tôi.”
Đường Thi Hàm: … Anh chị dễ tính? Rõ ràng hung ác như quỷ!
“Tôi vào lớp C.” Đường Thi Hàm buồn bã, “Nhà tôi có cho chút quỷ khí để tự vệ, nhưng tâm lý tôi không vững, dễ hoảng. Đàn anh nói có thể xếp tôi vào lớp B, nhưng khuyên tôi vào lớp C, học từ đầu. Tôi thấy có lý nên đồng ý.”
“Mặc dù có chút tiền nhưng mỗi lần vào phó bản mà phải bỏ tiền để mua an toàn thì không ổn.”
“Thật ra… So với khi ở phó bản dành cho tân thủ, đi đâu cũng phải kéo theo bạn nữ khác, bây giờ cậu đã tiến bộ nhiều rồi.” Vân Hân nói.
“Chưa đủ! Tôi muốn trở thành người chơi có thể tự lập.” Đường Thi Hàm nói với vẻ nghiêm túc, “Sau khi hoàn thành phó bản tân thủ, anh trai tôi đã cảnh báo – Trò chơi Kinh Dị nghĩa là dù thành công bao nhiêu lần, chỉ cần một lần sai lầm, sẽ để lại hậu quả không thể cứu vãn. Tôi không muốn sai lầm, không muốn trở thành kẻ thất bại.”
“Không ngờ cậu có chí lớn nhỉ.” Vân Hân cảm thán.
“Nhiều tiền bối làm được, không có lý nào tôi lại không.” Đường Thi Hàm nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân, “Dũng cảm lên nào Đường Đường, không sợ khó khăn!”
Không hổ danh người trẻ tuổi! Tràn đầy sức sống, đầy ước mơ, không chịu khuất phục! Vân Hân nhìn với ánh mắt đầy tán thưởng.
Cô thầm nghĩ, ăn xong bữa này, về phòng nằm nghỉ thôi. Bận rộn cả ngày, cô mệt rồi.
*
Đêm ấy, hầu hết các tân sinh ngủ không yên. Có người khi ngủ còn hét lên, “Xin lỗi, tôi sai rồi! Đáng lẽ tôi không nên bước chân trái vào trước!”
Phòng đơn không ảnh hưởng ai, nhưng có người thích mở cửa sổ khi ngủ. Tiếng hét khiến hàng xóm láng giềng giật mình, ngồi bật dậy giữa chừng.
Nhìn xung quanh thấy mình đang ở Học viện Kinh Dị chứ không phải phó bản, họ mới nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, có người mắt gấu trúc, vừa rửa mặt vừa hỏi, đêm qua ai hét ầm ĩ, làm phiền giấc ngủ?
Sau kỳ thi thực chiến hôm qua, nhiều người bị tổn thương tinh thần, ngủ không sâu. Nghe có ai hỏi, họ liền chuồn thẳng, không dám nhận.
Vụ ồn ào đêm khuya kết thúc không rõ ràng.
Nhưng từ đó, mọi người kiểm tra cửa sổ thật kỹ trước khi ngủ, phải đóng chặt. Ai quên không đóng, xảy ra chuyện, chắc chắn là tại người ấy!
Vân Hân thì đóng kín cửa sổ, ngủ một giấc ngon lành.
Trên đường đến lớp, một cậu bạn chủ động chào cô, “Tân sinh lớp A? Làm quen nhé?”
“Vân Hân.”
“Giang Văn.”
Giới thiệu xong, Giang Văn nói, “Thế là đủ bốn người lớp A rồi!”
“Còn hai người nữa là?” Vân Hân hỏi.
“Lâm Uyên.” Đó là một chàng trai gầy gò.
“Chu Bối Bối.” Đây là một cô gái trông mộc mạc, vẻ ngoài có vẻ không nổi bật.
Nhưng đã vào lớp A, làm sao là kẻ tầm thường?