Chương 34: Khi cá mặn tiến hành……

[Khương Bính Ngư: Triệu ca! Cấp tốc!]

Nhìn thấy tin nhắn của Khương Tri Ngôn, Triệu Đào vừa định hỏi lại cô làm sao vậy, câu tiếp theo của Khương Tri Ngôn đã gửi tới.

[Khương Bính Ngư: Ba mẹ tôi sắp tới thăm! Vé máy bay với khách sạn đều book xong hết rồi!]

Tay đánh chữ của Triệu Đào chợt dừng, anh ta biết Khương Tri Ngôn không có nói chuyện mình kết hôn cho cha mẹ, cách làm này đích xác có thể tránh cho một ít phiền toái, Úc Nam Diễn cũng đồng ý, còn cố ý không để Úc lão gia tử quấy rầy cha mẹ người ta.

Có điều phiền toái tránh được nhất thời, không trốn được cả đời, giờ không phải đã tới rồi sao?

Triệu Đào xóa đi dòng đang soạn thảo, vừa định hỏi cha mẹ Khương Tri Ngôn khi nào tới, cô tính làm thế nào.

Khương Tri Ngôn lại gửi lại đây một đoạn voice dài, Triệu Đào đang đánh chữ nửa chừng lại lần nữa thành phế thải.

[Khương Bính Ngư: Ngày kia bọn họ tới, Triệu ca, tôi tính lâm thời thuê một căn phòng đơn, vừa lúc đại bộ phận đồ đạc lúc tôi còn ở nhà thuê đều còn, trong hai ngày nay dọn dẹp xong qua đó ở, thẳng đến khi ba mẹ tôi đi mới thôi.]

Khương Tri Ngôn tuy ngay từ đầu có chút đột nhiên không kịp phòng bị, nhưng sau khi bình tĩnh lại cũng nghĩ ngay ra đối sách, thời này chỉ cần đưa đủ tiền, tìm một căn phòng đơn cũng không khó.

Điểm duy nhất không dễ làm nhất chính là nếu mấy hôm nay không ở Úc gia, bên chú Lâm phải công đạo thế nào?

Nói cô đi ra ngoài chơi à?

Vụ này phải kết nối khẩu cung, khá là phiền toái, mà lại một khi bị phát hiện, lấy độ nhạy bén của chú Lâm thì chắc chắn có thể nhận thấy được trong việc này có mờ ám rất nhanh, vậy thì công việc của cô khó mà giữ được!

Triệu Đào cũng nhìn ra vấn đề trong việc này, anh ấy tự hỏi một lát rồi rep lại một câu.

[A Triệu Đào: Thử nói cô muốn sống thế giới hai người với Úc tổng, đi ra ngoài ở mấy ngày?]

[Khương Bính Ngư: ……]

Đồng chí Triệu Đào à, thật không phát hiện anh vẫn là đại thông minh đó!

Cái cớ này, chú Lâm mà tin cô biểu diễn Thomas xoay tròn 360 độ ngay tại chỗ liền!

……

Chú Lâm tin thiệt.

Còn đầy mặt vui vẻ mà bảo Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn thế giới hai người chơi nhiều mấy hôm, một hai năm cũng chả sao.

Khương Tri Ngôn:……

Cô nhìn di động của chú Lâm, trên đó là tin nhắn Úc Nam Diễn gửi tới.

[Úc: Ra ngoài ở với Liễu Liễu vài ngày]

Đơn giản rõ ràng, không có vô nghĩa, càng không cần giải thích nguyên nhân hậu quả, quả nhiên vẫn là mình nghĩ quá nhiều.

Chú Lâm: “Thiếu phu nhân, có cần chuẩn bị thứ gì không? Cô với thiếu gia khó được có thế giới hai người, đi đặt nhà hàng gì đó? Còn nữa còn nữa……”

Khương Tri Ngôn: “Chú Lâm, chú không cần bận bịu gì hết, tụi con tự mình thu xếp được.”

Dọn dẹp xong, Khương Tri Ngôn xách theo một valy hành lý, dưới sự yểm hộ của Triệu Đào, chưa đến 2 ngày đã dọn vào một căn phòng đơn có WC và ban công đơn.

Đối chiếu với phòng thuê cũ của Khương Tri Ngôn và yêu cầu của cô, căn phòng đơn này cũng là được ngăn cách ra từ trong một căn hộ, diện tích của nó còn lớn hơn một ít, vị trí cũng tốt hơn không ít. Có điều vì Khương Tri Ngôn thuê ngắn hạn, tiền thuê nhà cũng cơ bản là lật gấp đôi!

Chỉ ở có nửa tháng thế mà ngốn mất của cô 4000 tệ!

Quả nhiên thời này dễ kiếm tiền nhất không phải tổng tài, mà là chủ nhà trọ.

Thật ra thì Úc gia ở thủ đô cũng không có không ít bất động sản, chỉ là những chỗ đó ở những đoạn đường đẹp, trang hoàng lại xa hoa, vừa thấy là biết không phải Khương Tri Ngôn có thể thuê nổi, nếu ba mẹ Khương tới đây nhìn thấy căn phòng kiểu đó, trăm phần trăm sẽ hiểu sai.

Chỉ có nhà thôi còn chưa đủ, phòng có người ở với không có người ở cảm giác không giống nhau, đây cũng là nguyên nhân Khương Tri Ngôn xách giỏ vào ở trong vòng chưa được 2 ngày.

Cô còn thương lượng với Triệu Đào, chờ tới mấy hôm ba mẹ Khương tới đây ấy, mình sẽ tới Nam Hằng đi làm bình thường, không thể có bất kỳ khả năng bị phát hiện cùng vạch trần nào!

Mấy thứ khác như giường, phòng lớn hay nhỏ gì gì đó còn dễ nói, đối với cái này Khương Tri Ngôn cũng không có yêu cầu gì cao, cái duy nhất làm cô khó chịu chính là cô đã quen với ban đêm yên tĩnh của biệt thự Úc gia rồi, giờ hơi ồn hơi thành ra có chút khó có thể tiếp thu.

Nhưng đây là âm thanh thường thấy nhất khi ở căn hộ trong cao ốc, không cách nào tránh được.

Quả nhiên, người đều là giàu về nghèo khó!

Sáng hôm sau tỉnh lại, Khương Tri Ngôn có trong chớp mắt còn có chút mơ hồ, giãy dụa trên giường một hồi mới phản ứng lại mình đây là “Chuyển nhà” rồi!

Ba mẹ Khương là chiều mai mới tới, cô cũng là ngày mai mới tới Nam Hằng làm lại, hôm nay tiếp tục tra lậu bổ khuyết, xem có rơi rớt thứ gì không.

Đã không còn bữa sáng dinh dưỡng lại mỹ vị mà đầu bếp Úc gia chuẩn bị, cơm nước cả ngày hôm nay đều phải tự mình giải quyết, Khương Tri Ngôn mở ra app gọi cơm hộp hồi lâu chưa gặp.

Không thể không nói, sự khác biệt giữa đồ ăn được đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng với các nguyên liệu nấu ăn đứng đầu với cơm hộp bình thường vẫn là rất lớn, còn hên là Khương Tri Ngôn không có gì không thích ứng, còn khó được mà gọi một ly trà sữa cho mình.

Chung quanh biệt thự Úc gia đều được xanh hóa, ngay cả một cửa hàng cơm hộp cũng không có, lâu rồi không uống trà sữa có mang theo vị tanh của sữa này, Khương Tri Ngôn còn có chút hoài niệm.

Một ngày này không phát sinh việc gì hết, cứ vậy mà bình bình đạm đạm trôi qua, 8 giờ sáng hôm sau khi bị đồng hồ báo thức đánh thức ấy, tốc độ thích ứng của Khương Tri Ngôn rất mau, không cần ở trên giường tự hỏi một giây mình đang ở đâu đã nhanh chóng rời giường dọn dẹp mặc quần áo.

Chưa đến nửa tiếng đã thu xếp chính mình xong xuôi, ra cửa chen chúc vào giờ cao điểm nổi tiếng của thủ đô, rốt cuộc cũng đã tới chỗ gác cổng lầu số 1 vào lúc 9h rưỡi sáng.

Phải quét mặt để đi vào, tầng của Úc Nam Diễn kia càng có một cái thang máy riêng, lúc Khương Tri Ngôn tới đều vội vội vàng vàng, cũng không có nhập tin tức gì, cho nên……

“Chị Khương!”

Vẫn là anh trợ lý với mái tóc kham ưu lần trước kia.

Được Triệu Đào dặn dò rồi, vị trợ lý này sửa miệng rất mau, “Chị đi theo với tôi, trước hết dẫn chị đi nhập tin tức dã, như vậy thì về sau ra vào cũng thuận tiện chút.”

Tuy rằng tên đã sửa lại, nhưng anh ta một câu một chữ “chị” cũng đã lộ ra không ít, chí ít thì chị tiếp tân ở đại sảnh có chút ngạc nhiên trộm nghía Khương Tri Ngôn một cái.

Tựa hồ đang tò mò cô là ai, có thể làm trợ lý bên người ông chủ lớn cung kính đến thế.

Khương Tri Ngôn: “Đừng có dùng kính ngữ, anh xem tôi thành một nhân viên bình thường là được.”

Nội tâm vị trợ lý: Bà chủ ơi! Chính là bà chủ đó! Đem ngài thành công nhân bình thường, tôi dám sao?

Chỉ trên mặt anh ta chỉ có thể “ngoan ngoãn” gật đầu, tiếp đó Khương Tri Ngôn cũng biết được tên vị trợ lý này, Hầu Thu Thành, người giang hồ xưng: Hầu ca.

Chờ xong xuôi hết thảy thủ tục đi vào văn phòng Úc Nam Diễn ấy, Triệu Đào với Úc Nam Diễn đã ở đó làm việc, cơ mà Úc Quân Sách thì thật là chưa nhìn thấy.

“Thiếu gia Quân Sách đi phòng ban khác bắt đầu làm từ cơ sở.” Hẳn là nhìn ra nghi hoặc của Khương Tri Ngôn, Triệu Đào cười giải thích.

“Ăn sáng chưa?”

Úc Nam Diễn thả văn kiện trong tay trước, nâng mắt nhìn về phía Khương Tri Ngôn, “Bảo Triệu Đào dẫn em đến nhà ăn…….”

“Phốc.” Khương Tri Ngôn cười ra tiếng, “Ông chủ à, anh đã quên em cũng là công nhân của Nam Hằng rồi à?” Cô lại chưa có làm thủ tục từ chức, thẻ cơm nhà ăn Nam Hằng trong tay vẫn còn có thể sử dụng đó.

Lại nói, nửa năm rồi không đến công ty, công ty hẳn là không còn chuyển tiền bù vào thẻ cơm của cô như bình thường nhỉ? Công nhân Nam Hằng có trợ cấp tiền cơm, giống như Khương Tri Ngôn trước kia là 100 tệ một tháng, nhìn như không nhiều lắm, nhưng đồ ăn ở nhà ăn Nam Hằng cũng không đắt, mười mấy đồng tiền đã có thể ăn rất ngon.

“Với lại em đã ăn rồi, ông chủ anh không cần phải lo, thật đó!” Khương Tri Ngôn nhìn về phía Triệu Đào, “Tôi hôm nay là tới đi làm, có việc gì đều có thể giao cho tôi, đúng rồi, trình độ làm PPT của tôi còn được, nếu có cần tôi tự nguyện báo danh!”

Vốn là vì chuyện của cô mới phiền toái tới hai người họ, nếu lại quấy rầy bọn họ làm việc, Khương Tri Ngôn cũng thật sự phải áy náy rồi.

Còn tốt là sau đó Úc Nam Diễn không nói gì nữa, Triệu Đào cũng sớm dã dọn vị trí làm việc của cô tới bên văn phòng Úc Nam Diễn rồi, “Làm việc với bọn tôi sẽ tiện hơn chút, bên văn phòng trợ lý kia nhiều người, phiền toái hơn.”

Nghe Triệu Đào nói, Khương Tri Ngôn cảm thấy cũng phải, cô chỉ là tới đây làm mấy ngày, không cần thiết quen biết nhiều người hơn,”Vậy mấy ngày tiếp theo đây xin chỉ giáo nhiều hơn, trợ lý Triệu!”

Triệu Đào bị lời Khương Tri Ngôn nói chọc cười, tiếp đó anh ấy cũng không khách khí, đưa một ít tư liệu cần sửa sang lại và quy nạp cho Khương Tri Ngôn, phân phó vài câu xác định cô đã hiểu rõ rồi mới lại đi vào bên cạnh Úc Nam Diễn.

Úc Nam Diễn mà bận bịu lên không phải đùa đâu, cả một buổi sáng Khương Tri Ngôn chỉ có thể nghe thấy từng lời an bài mà Úc Nam Diễn phát ra, sau đó Triệu Đào hồi đáp lại tiến triển của một vài hạng mục, giữa chừng hai người chẳng có một câu nào là vô nghĩa.

Tiết tấu đã nhanh lại khẩn trương, Khương Tri Ngôn đều cảm thấy mình phảng phất như lại về tới lúc thức đêm chạy deadline cho phương án khi trước, cần phải tập trung toàn bộ lực chú ý để ứng phó!

“Nghỉ ngơi, ăn cơm thôi.”

Khương Tri Ngôn đã đang đắm chìm trong số liệu khổng lồ bị tiếng nói kia đột nhiên “đánh thức”, cô ngẩng đầu lên hơi hơi chớp đôi mắt đã có chút khô khốc một phen, sau đó lại nhìn thời gian một cái.

“Sao nhanh vậy? 12h rưỡi rồi?”

Chính mình cũng chưa chú ý tới!

Có điều bởi vì ăn sáng muộn nên Khương Tri Ngôn đổ lại cũng chưa có cảm thấy đói lắm.

Úc Nam Diễn đứng dậy đi đến bên bàn làm việc Khương Tri Ngôn, thoáng nhìn qua máy tính đã biết được tiến độ của cô, “Cái này không vội, chiều em có thể đi vào buồng trong nghỉ ngơi một lúc.”

Lúc này Triệu Đào vừa khéo mang theo đồ ăn đi vào, vì không lãng phí thời gian, đồ ăn của Úc Nam Diễn cơ bản đều là các trợ lý đặt sẵn rồi mang lên, sau đó lại chuyển cho Triệu Đào.

Khương Tri Ngôn đứng dậy duỗi người, “Không cần, nghỉ một chút lại làm việc vẫn là không thành vấn đề, ăn cơm ăn cơm ~”

Đi vào bên bàn ăn, Khương Tri Ngôn đã thấy được mấy chữ “Quân Nhã Hiên” trên đĩa đồ ăn, là cái quán cơm mở bên cạnh Nam Hằng kia, cũng là chỗ mà mới đầu cô trúng thưởng bị mấy vị “đồng nghiệp” ồn ào bảo cô mời khách ăn cơm ấy.

“Oa nga, hơi bị phong phú quá đi? Chỉ ba chúng ta mà gọi 8 món ăn à? Theo em biết đồ ăn của Quân Nhã Hiên không chỉ không rẻ mà còn phải hẹn trước nữa.”

Triệu Đào cười, “Món nhiều nhưng phân lượng không nhiều lắm, lại nói chỗ đó là Úc tổng mở, không cần hẹn trước.”

Khương Tri Ngôn:……

Triệu Đào đã đọc hiểu sự cạn lời của Khương Tri Ngôn, lại vội vàng giải thích một câu: “Chủ yếu là lão gia tử lo lắng Úc tổng ăn không ngon, chính nhà mình mở tóm lại là yên tâm hơn chút.”

—— Đây là thế giới của kẻ có tiền!

Khương Tri Ngôn tỏ vẻ hiểu rõ rồi.

Đồ ăn ngon miệng rất dễ dàng mang đi sự mệt mỏi vì đã ngồi làm cả một buổi sáng.

Máy bay ba mẹ Khương đặt là vào 1h chiều, Khương Tri Ngôn xác nhận hai người họ đã thuận lợi check-in rồi thì tiếp tục đầu nhập vào trong công tác, thẳng đến cỡ 4h hơn buổi chiều, cô nhận được tin nhắn ba mẹ Khương gửi tới, nói bọn họ đã tới khách sạn rồi.

Nam Hằng dưới tình huống không tăng ca là 6 giờ tan tầm, chờ tan tầm rồi Khương Tri Ngôn đi trước đến khách sạn gặp ba mẹ Khương, sau đó lại cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mẹ Khương chắc chắn muốn đi phòng cô thuê xem một phen, nếu cứ theo lưu trình mà đi tiếp hẳn là không có gì ngoài ý muốn.

Trong lòng Khương Tri Ngôn lại lần nữa lướt qua lưu trình, thoáng yên lòng.

“Ba mẹ em tới rồi?”

Tiếng Úc Nam Diễn làm Khương Tri Ngôn sửng sốt, “Hả, đúng vậy, vừa tới khách sạn.”

“Em có thể đi qua đó bây giờ, nói là xin nghỉ.” Úc Nam Diễn cho ra kiến nghị, “Buổi tối kẹt lắm.”

Khương Tri Ngôn lại nghĩ, hình như đích xác là vậy.

Đi làm xin nghỉ nửa ngày là chuyện hết sức bình thường, ba mẹ Khương hẳn là cũng không nghi ngờ.

“Mấy cái tài liệu đó……”

“Để đó là được, để Triệu Đào xử lý.”

Triệu Đào: “…… Ừ, phải, để tôi xử lý, cô có cần dùng xe không?”

Khương Tri Ngôn lưu file lại, “Không cần không cần, đi tàu điện ngầm qua đó là được, vậy tôi đi trước nha, ngày mai gặp ~”

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn lại lần nữa dời tầm mắt lên văn kiện, qua một lúc lâu anh đột nhiên lên tiếng.

“Trong các phúc lợi của công nhân Nam Hằng có phải có một cái là có thể dẫn cha mẹ tới Nam Hằng tham quan không?”

Triệu Đào tự hỏi một giây: “Vâng, ngày đó công nhân có thể bồi cha mẹ và vẫn hưởng lương, còn có thể lấy một ít vật kỷ niệm về.”

Úc Nam Diễn gật gật đầu tỏ vẻ biết rồi.

Đang lúc Triệu Đào nghi hoặc vì sao ông chủ lại muốn hỏi vấn đề này ấy, Úc Nam Diễn: “Nói điều này cho Liễu Liễu.”

Triệu Đào: “……Tốt, được.”

Anh ấy tuyệt đối không nghĩ nhiều, tuyệt đối!

“Liễu Liễu!”

“Ba! Mẹ!”

Nửa năm không gặp, ba mẹ Khương biến hóa không nhiều lắm, nhưng thật ra thì Khương Tri Ngôn…….

“Trông đúng là béo hơn chút.” Mẹ Khương cười ôm chầm Khương Tri Ngôn, “Béo chút tốt lắm, béo chút rất tốt, con trước kia thật sự là quá gầy, vốn dĩ mẹ với ba con còn lo con sống một mình không chăm sóc tốt bản thân, giờ nhìn thấy con rồi thì thật lại yên tâm hơn chút.”

Khương Tri Ngôn đương nhiên biết trạng thái hiện tại của mình thoạt nhìn rất không tồi, không cần đi làm lại ăn ngon uống tốt, mỗi ngày tâm tình đều là cực tốt, người có thể không tốt sao?

“Mẹ, chúng ta đi ăn cơm trước đi, con dẫn ba mẹ đi ăn mỹ thực đặc sắc của thủ đô.”

“Tùy tiện ăn chút là được, mẹ với ba con lại không phải tới lần đầu tiên.”

Vì làm phó hiệu trưởng tiểu học, mẹ Khương ngẫu nhiên cũng tới thủ đô tham gia một ít hoạt động nghiên cứu giáo dục, nên nói cũng thật là không xa lạ gì với thủ đô.

Khương Tri Ngôn cũng không miễn cưỡng, liền dẫn ba mẹ đến hàng quán phụ cận khách sạn ăn một bữa cơm, mẹ Khương cũng quả đúng là đưa ra ý muốn đến chỗ Khương Tri Ngôn ở thuê xem thử, với lại lần này bọn họ tới cũng không phải là tới tay không, túi lớn túi nhỏ không ít thứ đều mang theo đây.

Không chỉ có đồ ăn, còn có vài món hữu dụng, rõ ràng biết ở thủ đô cái gì cũng có thể mua được, nhưng hai vị trưởng bối vẫn cứ không an lòng như cũ.

Khương Tri Ngôn đương nhiên hiểu rõ tâm ý trong này, cô cầm lấy cái túi lớn nhất kia, “Để con! Yên tâm, không nặng chút nào hết ~”

Ra khỏi thang máy Khương Tri Ngôn đi ở đằng trước nhất, để trống ra tay phải dùng vân tay mở cửa lớn ra, vừa khéo chính là cô gái gặp hôm đó đang ngồi trên sofa trong phòng khách ăn cơm chiều, nhìn thấy Khương Tri Ngôn khiêng một túi đồ cực bự, cô ấy bật thốt lên: “Sao nhiều đồ vậy? Sao không để bạn trai cô hỗ trợ lấy giùm.”

Khương Tri Ngôn: “……”

Móa!