Chương 7

Tần Tư thảo luận vài câu với đối phương, sau khi cúp máy, Thẩm Đình Châu đã không còn trong văn phòng, ba chiếc móc khóa mèo mà anh ấy đã làm từ kim tiêm cũng không cánh mà bay.

Tần Tư:...

Cường đạo lưu manh ở đâu ra, thậm chí không để lại cho anh ấy cái nào cả!



Thẩm Đình Châu bước ra khỏi bệnh viện, không kìm được hứng thú mà treo bộ móc khóa lên chìa khóa.

Đáng yêu quá, thực sự rất dễ thương.

Thẩm Đình Châu treo thêm một cái đầu nhỏ vào xe, mỗi khi dừng ở đèn đỏ, anh đều phải vuốt vuốt đầu mèo.

Sao lại có một loài động vật như mèo, dễ thương đến nỗi một người đàn ông không thể chống cự, lông lại mềm mịn như thế chứ?

Đúng là không thể chống cự được!

Khi anh nghỉ hưu, anh cũng muốn nuôi một đàn mèo như Tần Tư, thật không thể tưởng tượng khi ấy anh sẽ là một người chủ nuôi mèo vui vẻ như thế nào!



Thẩm Đình Châu mở biệt thự của người chủ nhân thứ ba bằng dấu vân tay, chàng trai mang thai ba tháng đang bước lên thang di động để lấy đồ từ tủ.

Thẩm Đình Châu giật mình đến nỗi tim gần như ngừng đập, anh không dám đột ngột lên tiếng, lo sợ sẽ làm cho ông bầu giật mình rồi té ngã xuống cầu thang.

Tô Du nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, đôi mắt cong lên: “Bác sĩ Thẩm.”

Thẩm Đình Châu đi tới giữ chặt cầu thang: “Cần lấy gì để tôi lấy giúp cho.”

Tô Du mặc chiếc áo sweater màu xanh nhạt, phần bụng chỉ hơi nhô ra một chút, nếu không chú ý kỹ cũng không thể nhận ra.

Anh ấy vuốt lên bụng mình: “Vâng, vậy phiền bác sĩ Thẩm rồi.”

Thẩm Đình Châu lo lắng cho Tô Du, khi người kia xuống khỏi cầu thang, anh đã tự nhiên giơ tay lên để bảo vệ.

Khi Tô Du đứng vững chãi trên mặt đất, Thẩm Đình Châu rụt tay lại hỏi: “Anh muốn lấy gì?”

Tô Du nói: “Tìm một chiếc vali nhỏ màu xanh lá, đồ của em trai A Yến, tôi nhớ là để ở tủ trên cùng.”

Thẩm Đình Châu trèo lên cầu thang, tìm kiếm trong tủ một lượt: “Có thấy cái vali nào đâu.”

Tô Du lên tiếng: “Không có sao? Vậy chắc là không phải để ở đây rồi.”

Thẩm Đình Châu lục lọi một lần nữa, sau khi chắc chắn không có, anh từ cầu thang đi xuống, tay không cẩn thận chạm vào thứ gì đó, rầm một tiếng rơi xuống đất.

Thẩm Đình Châu giật mình, vội vàng bước xuống.

Sau khi vật đó rơi xuống, nó lăn ra một quãng thật xa.

Thẩm Đình Châu đuổi theo thứ đó đến khu vực ghế sofa, cúi xuống chuẩn bị nhặt lên thì một bàn tay thanh mảnh đã nhanh chóng nhặt nó lên.

Thẩm Đình Châu ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt phượng.

Ngu Minh Yến đứng thẳng người, khóe môi nở nụ cười: “Ờm... để tôi làm là được rồi.”

"Thôi, bác sĩ Thẩm." Tô Du đi đến, ánh mắt chớp chớp vẻ tinh nghịch: “Cái này anh tốt nhất là không nên đυ.ng vào.”

Thẩm Đình Châu nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.

Tô Du nhanh chóng trở lại vẻ bình thường, đôi mắt cong cong, toát lên vẻ trong sáng không biết lo toan, như thể khoe báu vật: “Bác sĩ Thẩm, tôi đã mua rất nhiều đồ dùng cho em bé, anh xem tôi mua có đúng không.”

Anh ấy chạy tới phòng em bé để lấy đồ.

Ngu Minh Yến nhìn theo bóng lưng của Tô Du và mỉm cười, sau đó quay người, giơ tay mở ngăn kéo bên cạnh ra.

Trong phút chốc, Thẩm Đình Châu nhìn thấy ngăn kéo đầy ắp... còng tay.

Thẩm Đình Châu: !!!

Ngu Minh Yến vứt thứ trong tay mình vào ngăn kéo một cách tùy tiện, sau đó đóng lại.

Thẩm Đình Châu không thấy rõ thứ rơi lúc nãy là cái gì, chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của nó - nó có màu vàng, chất liệu giống như cao su, kích thước bằng bàn tay, phía sau còn kéo theo một cái đuôi nhỏ.

Họ cả hai đều bảo anh không được chạm vào, vậy rốt cuộc thứ đó là gì?

Chẳng lẽ là...

Tô Du kéo một túi đồ lớn ra: “Bác sĩ Thẩm, anh xem này.”

Thẩm Đình Châu hơi bất ngờ: “Nhiều dữ vậy?”

Tiếp cận nhìn, không có một món đồ nào thực sự phù hợp với trẻ sơ sinh.

Tô Du tự hào nói: “Đây là thìa phụ giúp cảm nhận nhiệt độ, nếu quá 40℃ sẽ thay đổi màu, tôi còn mua một cái cho mình, là thìa phụ huynh - trẻ em.”

Thẩm Đình Châu: “...Cũng ổn đấy.”

Tô Du tiếp tục khoe khoang: “Còn có cái cốc hình mỏ vịt, rất đáng yêu, tôi mua một cái màu hồng cho trẻ sơ sinh và một cái màu xanh cho mình.”