Chương 20

Chu Tử Thám nói, "Đây là đối tượng kết hôn tôi tìm được cho mình, muốn anh giúp tôi xem ai hợp."

Thẩm Đình Châu nhìn bức ảnh cuối cùng Chu Tử Thám gửi, có chút bối rối, "Sao lại có một chàng trai trong này?"

Người cuối cùng Chu Tử Thám gửi là Tần Dạng.

Chính là người hay châm chọc Phó Vân Vân, người mà nói ra câu nào là độc mồm độc miệng câu đó.

Chu Tử Thám vui mừng vì Thẩm Đình Châu đã phát hiện ra điểm chính: “Tôi đang định nói với anh về cậu ấy đấy, đối tượng kết hôn mà tôi ưng ý nhất chính là cậu ấy.”

Thẩm Đình Châu: ...

Có vài giây anh nghi ngờ mình vẫn đang mơ, nếu không sao có thể nghe thấy những lời này?

Chu Tử Thám có thiện cảm nặng với người đầu tiên biết cậu muốn kết hôn, vì thế Thẩm Đình Châu được xếp vào phạm vi "người thân".

Đối diện với Thẩm Đình Châu, Chu Tử Thám không che giấu gì những suy nghĩ của mình.

“Chị của cậu ấy có thể sẽ kết hôn với anh tôi, nếu tôi kết hôn với cậu ấy thì sẽ là hai nhà thân thiết thêm.” Chu Tử Thám không tự chủ lộ ra một sự mong đợi, “Anh nghĩ sao, bác sĩ Thẩm?”

Thẩm Đình Châu: Tôi nghĩ là cậu bị bệnh nặng cần phải điều trị rồi.

Nghĩ đến khung xương của Tần Dương, một học sinh thể thao, cái miệng đầy châm chọc của cậu ấy, Thẩm Đình Châu phát ra những âm thanh suy à ờm ừ.

Quả đấm thực tế chưa giáng xuống Chu Tử Thám, có lẽ cậu ta sẽ luôn điên như vậy.

Thẩm Đình Châu nghĩ, cứ coi như là chữa bệnh cho cậu ta đi.

Trong sự mong đợi của Chu Tử Thám, Thẩm Đình Châu khuyến khích: “Ý tưởng của cậu cũng hay đó, muốn làm thì cứ thử đi.”

Chu Tử Thám vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

Dù Thẩm Đình Châu không chắc, cậu ta vẫn sẽ làm, nhưng đối phương lại chọn ủng hộ cậu ta!

Từ nhỏ đến lớn, Chu Tử Thám không đếm nổi có bao nhiêu người nói cậu ta có vấn đề về đầu óc, ngay cả Hạ Diên Đình cũng đã nói một hai lần khi không kiên nhẫn.

Thật lòng mà nói, cậu ta cảm thấy rất buồn.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng đầu óc mình khác người, giống như bây giờ, cậu ta muốn thân thiết hơn với Hạ Diên Đình, nếu đối phương biết chắc chắn sẽ bảo cậu ta đi khám tâm lý.

Nhưng cậu ta thật sự chỉ muốn gần gũi hơn với anh trai mình thôi mà.

Cùng ngày kết hôn, cùng ngày sinh con.

Nếu hai đứa trẻ trông giống nhau thì tốt biết mấy.

Chu Tử Thám thêm tự tin, đầy năng lượng: “Được rồi bác sĩ Thẩm, tôi đi đây.”

Thẩm Đình Châu mỉm cười: “Cố lên.”

-

Cúp điện thoại, Thẩm Đình Châu đặt điện thoại lên tủ đầu giường, chui vào chăn ngủ thêm một giấc nữa.

Buổi trưa Thẩm Đình Châu lái xe đến nhà Phó Vân Vân.

Cuối tuần nếu không có việc gì, anh sẽ đến nhà dì ăn cơm.

Bố mẹ Thẩm Đình Châu làm việc ở trạm khoa học Nam Cực, quanh năm chỉ có thể gặp qua video, trách nhiệm nuôi anh đành đổ lên vai dì Thẩm Chi Dận.

Trong mắt Thẩm Đình Châu, Thẩm Chi Dận giống cha mẹ hơn.

Trên bàn ăn, hai mẹ con lại cãi nhau vài câu như thường lệ, Phó Vân Vân ăn được nửa bữa đã tức giận bỏ về phòng.

Khi Thẩm Đình Châu đi học không khiến Thẩm Chi Dận phải lo lắng, bây giờ lại đau đầu vì cô con gái nhỏ này.

Bà xoa xoa trán nói: “Giá mà nó hiểu chuyện được một nửa như con thì tốt biết mấy.”

Thẩm Đình Châu cười: “Dì à, dì chắc chắn là hơi đề cao con quá rồi, con hồi cấp ba từng lập ban nhạc, đến lớp 12 vẫn không muốn giải tán ban nhạc, dì quên rồi à?”

Thẩm Chi Dận ngẩn ra một giây, lại cứng miệng: “Nhưng con lần nào cũng đứng nhất khối mà.”

Thẩm Đình Châu chỉ vào đầu mình, bất lực nói: “Hết cách rồi, gen nhà họ Thẩm chúng ta tốt quá, sự thông minh lanh lợi của Vân Vân cũng là di sản của nhà chúng ta, chút nghịch ngợm… ờm… là lỗi của dượng con.”

Thẩm Chi Dận bị chọc cười, đồng ý nói: “Dượng con thật sự là một người rất khéo mồm.”

Người chồng hay nịnh nọt của dì Thẩm Đình Châu đang công tác ở nước ngoài, không ngờ lại bị vợ và cháu nói xấu sau lưng.

Dỗ dành xong Thẩm Tri Vận, Thẩm Đình Châu đi gặp Phó Vân Vân.

Phó Vân Vân dường như biết anh sẽ đến, buồn bã nói: “Cửa không khóa.”