Chương 3

Nói xong, cậu bé dùng cái tay nhỏ cầm lấy một cục đá, viết viết vẽ vẽ ở trên vách.

Một chuỗi dài, có chút vặn vẹo, nhưng không có sai sót.

Harold gấp vừa lòng với thành quả của chính mình, dùng ánh mắt truyền đạt nhìn về phía Tân Tây: “Khen anh khen anh khen anh!”

Tân Tây cũng không phụ sự chờ mong của cậu bé, chậm rãi mở miệng, thanh âm non nớt lại linh hoạt kỳ ảo: “Anh viết rất tốt.”

Harold vừa định cười, lập tức đã ngây ngẩn cả người.

Đây là lần thứ hai Tân Tây mở miệng nói chuyện.

Lần đầu tiên là thời điểm cô bé cứ nhắc mãi tên “Tân Tây”.

Tuy có một chút khẩu âm nhợt nhạt, nhưng vẫn có thể đủ hiểu ý tứ.

Mấu chốt, thanh âm còn rất dễ nghe.

Đối với những giọng nói khàn khàn phổ biến của rồng khổng lồ tới nói, thanh âm của Tân Tây quá mức sạch sẽ thông thấu, làm cho người nghe cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.

Harold lập tức gầm gừ: “Em đã nói chuyện!” Sau đó mới nhớ tới đắc ý, chỉ vào dòng chữ trên vách đá, nâng cằm lên cao, làm bộ rụt rè: “Kỳ thật anh cũng không học bao lâu.”

Tân Tây rất thẳng thắn: “Rất lâu, đã năm mươi lần từ khi mặt trời mọc.”

Harold: Cái đuôi tủi thân rũ xuống.

Mà Tân Tây nói tiếp: “Nhưng anh là con rồng đầu tiên viết đúng tên của em.”

Harold: Cái đuôi hỏa tốc giơ lên.

Cằm của bé con rồng Đỏ càng nâng cao hơn, cái miệng giương rộng hơn.

Đại khái là biết Tân Tây sẽ nói chuyện, Harold rất có du͙© vọиɠ nói chuyện với cô bé, rất nhanh đã tò mò thò cái đầu to lại gần: “Tại sao em lại lấy tên này cho mình?”

Tân Tây chớp chớp mắt, không trả lời.

Bởi vì cái tên này không phải do cô bé lấy, mà do thời điểm khi cô bé còn ở trong trứng nghe phụ vương chính miệng nói.

Tân, là họ của cô bé.

Tây, là tên của cô bé.

Cô bé là con gái của Long Vương, ra đời ở Long Cung sâu dưới đáy biển.

Long tộc đứng đầu thần thú, được đến truyền thừa từ khi còn chưa xuất thế, Tân Tây đã khai linh trí từ rất sớm.

Tập rồng khổng lồ chỉ biết sau khi cô bé được nhặt về mất ba năm mới phun hóa, nhưng trên thực tế cô bé đã ở trong quả trứng đen như mực chờ 500 năm.

Cuối cùng cũng chờ tới ngày phu hóa, nhưng nhìn đến lại không phải nước biển xanh thẳm trong dự đoán, mà là bãi đá bão cát cuồn cuộn.

Cùng với một đám rồng bụng bự vây quanh tổ của cô bé nhìn chằm chằm cô bé phá xác.

Có thể, là bọn họ có dinh dưỡng tốt?