Chương 10

Con người đang bận rộn, phần lớn bọn họ đều ăn mặc quần áo mộc mạc, có lẽ là bởi vì gió quá lớn, những người này đều nắm chặt mũ ở trên đầu hoặc là khăn vải để ngăn cản gió cát, không muốn ở lại bên ngoài thêm một giây.

Chỉ có hai người ngoại lệ.

Thiếu nữ mặc một chiếc váy ra liền thân, thủ công rất thô ráp, thiếu niên bên cạnh cô ấy ấy trực tiếp trần trụi thân trên, phía dưới chỉ có một cái quần da, cực kỳ giống người nguyên thủy.

Lúc này bọn họ đang ngồi xổm xuống cùng nhau, đang nói chuyện gì đó.

Tuy rằng có thể nghe được thanh âm, nhưng ngôn ngữ mà bọn họ sử dụng không phải ngôn ngữ thông dụng ở đại lục này, cũng không phải ngôn ngữ rồng.

Chỉ thấy thiếu niên không ngừng rút cỏ, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Trò chơi này cái gì đều tốt, hiệu quả thực tế ảo tốt, cảnh tượng cũng rất chân thật, giao lưu cùng NPC cũng rất vui sướиɠ, nhưng mà nhiệm vụ tay mới quá mức đơn giản, rút cỏ có hàm lượng kỹ thuật gì.”

Nhóm rồng khổng lồ đang vây xem cũng nghe không hiểu, đương nhiên sẽ không phản ứng, chỉ có chân mày của Tân Tây khẽ nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên cô bé nghe được ngôn ngữ quen thuộc.

Ngôn ngữ thuộc về Hoa Hạ đại địa.

Nhưng mà, thực tế ảo là cái gì, ân thất hi (NPC) là cái gì?

Mỗi một chữ đều nghe được, nhưng ghép lại cùng nhau lại không hiểu gì cả….

Thiếu nữ trên màn ảnh cũng không ngẩng đầu lên: “Nội trắc mới vừa mở ra một giờ, hai chúng ta cộng lại mới cấp ba, cậu muốn làm nhiệm vụ gì có hàm lượng kỹ thuật gì?”

Thiếu niên thật sự tự hỏi một chút, dùng tay phủi vài cái giữa không trung, giống như tìm được cái gì, thanh âm cách dấu hưng phấn: “Có thể đi bắt lợn rừng, khen thưởng cao hơn nhiều so với nhiệm vụ rút cỏ.”

Thiếu nữ nghe vậy lập tức đứng dậy, một tay phủi đi đất ở trên người: “Được, cậu đi đi, tớ với cậu cùng đi.”

Thiếu niên vui vẻ: “Làm nhiệm vụ cùng nhau sao?”

Thiếu nữ mặt vô biểu tình: “Không, cậu làm nhiệm vụ.”

“Vậy sao cậu lại muốn đi cùng?”

“Chờ cậu bị lợn rừng đâm chết, tớ sẽ nhặt trang bị của cậu, cái quần da này có thể sửa thành hai đôi giày, tớ đeo một đôi còn một đôi mang đi bán.”

Thiếu niên: …… Xem như cậu lợi hại.