Chương 21: Buộc tóc

Edit: Manh Manh

________________________^.^

◤021: Buộc tóc◢

Ào ào......

Nước ấm tưới lên làn da, Bạch Hiểu đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu hồi tưởng lại hàng loạt các câu nói của Cẩu Câu.

"Điện hạ là vương tử duy nhất của Kester, lúc năm tuổi gặp phải bệnh nặng, sau đó chỉ có rất ít tin tức, cũng không ai biết được ngài ấy bệnh gì."

"Nhưng lúc 20 tuổi thành niên, ngài ấy lại lần nữa xuất hiện, cũng bắt đầu tranh đoạt vương vị -- vì chứng minh thực lực, nên mỗi một vị quân đoàn trưởng đều bị ngài ấy khiêu chiến. Điện hạ dùng thời gian tám năm, đánh bại hết mười tám vị quân đoàn trưởng, rồi sáng lập ra quân đoàn đệ nhất cho bản thân, mà quân hàm bây giờ đã là nguyên soái."

"Tuy rằng khoảng cách với vương vị vẫn còn một đoạn đường rất dài, nhưng điện hạ còn chưa sử dụng đến cơ giáp đâu! Có nghĩa thực lực ngài ấy ít nhất còn có thể tăng lên gắp đôi!"

"Có điều, ngoài vương vị ra, những chuyện khác về điện hạ, cơ bản không công bố thông tin với bên ngoài, ngay cả tin tức bát quái bình thường cũng không có, cho nên tui cũng không biết chuyện gì cả."

Bạch Hiểu ngẩng đầu, dùng nước ấm cọ rửa lau mặt.

Không ngừng, nghĩ về Tang Phong.

Hắn không chỉ là một con người lạnh lẽo, cứng nhắc, không chỉ bị vây giữ trong hai chữ vương tử.

Hắn có máu có thịt, sẽ không nhân cơ hội đùa bỡn lòng ngưỡng mộ của người khác, và cũng sẽ nghiêm túc đáp lại ý tốt của họ.

Hắn vô cùng dịu dàng, chín chắn.

Còn có chút đáng yêu.

Có điều cũng không cần nói cho người khác, tốt nhất là người trên toàn thế giới này đều không biết, chỉ một mình cậu biết là được rồi.

Bằng không bị người ta cướp mất thì làm sao bây giờ?

Bạch Hiểu tắt nước, lau khô thân thể, ra ngoài sấy tóc.

Tóc đã khá dài, lại khẽ cuốn lại, sau khi sấy khô thì xoã tung rất khoa trương.

Bạch Hiểu lau tóc, sau đó bỗng nhiên nhớ lại chuyện tràn đầy bong bóng hồng phấn hồng kia -- Tang Phong nói, trên đầu cậu có Hạch Giáp, còn có mùi hương.

Mùi hương kia cậu không ngửi được, những người khác cũng chưa từng nói với cậu, cho nên rất có thể chỉ có Tang Phong mới ngửi thấy.

Nhưng "Hạch Giáp" lại là cái gì? Hơn nữa......

Hai mắt Bạch Hiểu mở to, trong lòng run lên.

Cậu nâng tay sờ lên đầu bản thân, dựa vào ký ức chạm vào nơi Tang Phong từng sờ qua.

Lòng bàn tay chuẩn xác dừng lại ngay trên phía một cái bọc nhỏ, nơi ấy cứng hơn so với bề mặt da đầu, lớn bằng đầu ngón tay út, giống như là một khối xương cốt nhô lên.

Đây là, là nơi mà Bạch Hiểu nảy mầm.

Bạch Hiểu: "......"

Bị phát hiện rồi?!

Bong bóng hồng phấn "Phụt phụt" bể nát toàn bộ, thay vào đó chính là cảm giác nguy cơ ngập tràn.

Không không, không đúng.

Tang Phong đã nói rồi, còn chưa biết rõ nguyên nhân. Nói cách khác, tuy rằng bọn họ kiểm tra ra "Hạch Giáp", nhưng lại không kiểm tra ra thứ gì khác.

Tạm thời an toàn.

Bạch Hiểu chậm rãi thở ra một hơi.

Tuy rằng cậu tin tưởng Tang Phong, cũng sẽ nói bí mật cho hắn, nhưng lại không phải bây giờ.

Bạch Hiểu đứng yên vài giây, sau đó mở đầu cuối ra, nhập hai chữ "Hạch Giáp" vào -- đầu cuối nào cũng có hệ thống phiên dịch, là phương tiện để bọn họ học tập.

Kết quả tìm kiếm rất nhanh đã được hiển thị, một lượng tin tức khổng lồ.

Bạch Hiểu chọn vào web giải thích của chính phủ, click mở.

Hạch Giáp.

"Chiến sĩ" Kester có một loại cơ quan dùng để bảo hộ ma hạch, là cơ quan kiên cố nhất trên cơ thể.

Bạch Hiểu: "......"

Là cơ quan...... của người Kester?

Kết quả này làm Bạch Hiểu ngạc nhiên, vì thế Bạch Hiểu lại dựa theo những từ ngữ bên trong, tìm tòi từng cái một, cũng biết rõ đây là cơ quan gì:

Người Kester có một "Trung tâm" mà loài người không có, ma hạch.

Nhưng cách thức và vị trí ma hạch sinh trưởng, lại chia làm ba loại:

Thứ nhất, ma hạch rất nhỏ, sinh ra cùng với trái tim, bề ngoài người Kester này không khác mấy với con người.

Thứ hai, ma hạch sinh ra ở giữa mày, lúc một tuổi chúng sẽ dần biến mất vào xương sọ, những người này thường sẽ trở thành ma pháp sư.

Thứ ba, ma hạch sinh ra ở sau cổ, và sẽ không biến mất, khoảng một tuổi có thể thú hóa, hơn nữa còn xuất hiện Hạch Giáp kiên cố. Người Kester này, họ được xưng là "Chiến sĩ".

Bạch Hiểu lại tìm kiếm hình ảnh Hạch Giáp, trên mạng tinh tế có không ít người khoe Hạch Giáp bản thân, đặc biệt nhiều.

Bạch Hiểu: "......"

Nhìn như là một vết sưng to.

Nói tóm lại, Hạch Giáp đối với người Kester mà nói, thật thực chỉ là một sự tồn tại bình thường. Cho nên Bạch Hiểu thân là con người từ nhỏ đến lớn, cũng cũng không khiến người ta chú ý bao nhiêu.

Nhưng bản thân Bạch Hiểu lại rất rõ ràng, "Hạch Giáp" của cậu và người Kester không giống nhau.

Hạch Giáp người ta vừa mở ra, phía sau là ma hạch màu đen xinh đẹp.

Mà vừa mở "Hạch Giáp" của cậu, một hạt chồi non "biu" một tiếng nhảy ra ngoài. Bất ngờ không, kinh hỉ không?

Bạch Hiểu chỉ sợ khi đó mình sẽ phải tham quan phòng thí nghiệm một chuyến rồi.

Phải có biện pháp phòng bị.

Bạch Hiểu nhìn gương, sau đó gãi gãi mái tóc đã hơi dài, nảy ra ý tưởng.

"Bạch Hiểu, cậu tắm xong chưa đó?"

Cẩu Câu đã lấy xong áo ngủ, nhưng lại thấy cửa phòng rửa mặt vẫn chậm chạp không mở ra, không khỏi lên tiếng.

"Ra ngay đây."

Vừa nghe được giọng Bạch Hiểu, cửa phòng rửa mặt đã bị đẩy ra.

Bạch Hiểu mặc áo ngủ mềm mại bước ra, hai má bị hơi nước hung thành rặng mây đỏ, tóc trên trán dính lại với nhau lên, tụ thành một túm trên đỉnh đầu, như được tết thành bím tóc nhỏ, rất giống đuôi thỏ ngắn ngủn.

Cẩu Câu: "......"

Phong cách này hình như, có chút không đúng?

Bạch Hiểu dường như không có việc gì mà đi tới, sau đó cúi đầu hỏi Cẩu Câu: "Cẩu Câu, cậu thấy làn da trên đỉnh đầu tôi không?"

Cẩu Câu: "...... Không nhìn thấy."

Bạch Hiểu vui vẻ, ghé sát đầu vào Cẩu Câu, hỏi: "Vậy cậu cẩn thận ngửi thử đi, có ngửi được mùi hương gì rất thơm không? Chính là loại mùi mà đặc biệt hấp dẫn người khác í."

Cẩu Câu: "......"

Cẩu Câu: "Hai ta không phải dùng chung một loại dầu gội à?"

Bạch Hiểu ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Cẩu Câu, sau đó xác nhận: "Quả nhiên chỉ có mình anh ấy mới ngửi được thôi."

Cẩu Câu: "???"

Bạch Hiểu: "Không có gì, cậu mau đi rửa mặt đi."

Cẩu Câu: "......"

Cẩu Câu: Hình như bạn cùng phòng của tui có bệnh.

____

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao chương này lại ngắn như vậy hỏ?

Bởi vì tui đã xuyên không á!

Rạng sáng 00:50 phút, tui đang viết văn ở đây, đột nhiên cảm giác buồn ngủ mãnh liệt như sóng gió tập kích trên biển, tui liều mạng chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại, chờ tui lần nữa hoàn hồn, là phát hiện thời gian đã qua bảy tám tiếng đồng hồ rồi! Quá thần kỳ luôn! [ngoan ngoãn ngồi quỳ.jpg]

__________________________^.^

10/2/2024

Năm mới vui vẻ nha! 😘😘❤❤