Đau khổ, ngột ngạt giống như người chết đuối, Khương Mạt Lị cảm thấy bản thân sắp chết.
Cô ta hối hận, nhưng không phải hối hận vì hại chết cặp vợ chồng đã giúp cô ta ra khỏi núi sâu, bọn họ là đám đạo đức giả, vốn phải chết, cô ta cũng không hối hận vì đã gϊếŧ Mạnh Hân Âm, cô ta chỉ muốn đối xử tốt với bản thân thôi, cô ta chỉ muốn hưởng thụ cảm giác thống trị của kẻ mạnh với kẻ yếu, muốn Mạnh Hân Âm trở thành chiếc lá xanh để cô ta trở nên nổi bật và ưu tú hơn.
Cô ta chỉ hối hận, bản thân không nên gϊếŧ chết Yến Chử, cùng Tống Côn ở bên nhau.
Tống Côn cũng là sinh viên được Mạnh Quốc Hoa và Vu Thu Nguyệt giúp đỡ, gã lớn hơn cô ta 4 tuổi, là đàn anh đại học Thiên Thủy bọn họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Côn là thời điểm Khương Mạt Lị đang học năm nhất, lúc đó cô ta vừa đặt chân đến nơi thành thị sầm uất này, mọi thứ đều rất xa lạ, ở quê cô ta được Vu Thu Nguyệt giúp đỡ, nên sống tốt hơn những đứa trẻ trong huyện, mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưng thành tích của cô ta rất tốt, ở trường học thành tích luôn đứng nhất đứng nhì, các thầy cô giáo cũng nói rằng cô ta chắc chắn sẽ đậu được đại học số một số hai cả nước, cô ta tin rằng mình có thể tự tạo ra cuộc sống tốt đẹp gấp trăm lần so với các bạn cùng lớp.
Nhưng khi vào đại học Thiên Thủy, sinh viên trong trường đều là những học sinh đứng đầu các nơi như cô ta, không chỉ có bộ não thông minh mà còn có thiên phú vượt trội, ở nơi đây, cô ta thậm chí còn không có được điểm số mà cô ta tự hào.
Khi đến Thiên Tân, cô ta mới biết một cốc trà sữa bình thường có giá hơn mười hai tệ, hóa ra son môi cũng có thể đắt đến mức hai ba trăm tệ một thỏi, cô ta không biết cái gì là thương hiệu lừa ngựa xa xỉ, nghe nói chỉ cần tùy tiện lấy một món đồ nào đó ra, cũng đã đủ mua một căn nhà ở quê cô ta.
Những nữ sinh đó ai cũng đều thật xinh đẹp, thật lóa mắt, cô ta cất đi những bộ quần áo mà cô ta thích nhất, bản thân bắt đầu học theo bạn cùng phòng mua những món đồ đắt tiền, mua những bộ quần áo hai ba trăm tệ, nhưng không có thu nhập, tiền sinh hoạt cả học kì của cô ta lấy tốc độ nước chảy biến mất.
Ngay tại thời điểm đó, cô ta gặp được Tống Côn, biết được gã cũng giống cô ta, là sinh viên được Vu Thu Nguyệt giúp đỡ.
Hiện tại, Tống Côn đã tốt nghiệp, bắt đầu thực tập tại công ty của Vu Thu Nguyệt vào năm cuối, vì biểu hiện xuất sắc nên rất nhanh đã được chuyển qua làm chính thức, là sinh viên top đầu của đại học Thiên Thủy, gã có mức lương mỗi tháng là 8000 tệ, đây có thể coi là mức lương cả năm của bố mẹ Khương Mạt Lị, nhưng qua miệng của Tống Côn, nó lại chỉ gần bằng giá một bộ quần áo tùy tiện mặc vài lần của Mạnh tiểu thư.
Lòng ghen ghét của Khương Mạt Lị được Tống Côn gợi lên một chút, dưới sự chỉ dẫn của Tống Côn, cô ta đã biết được sở thích của Mạnh Hân Âm, trong một dịp tình cờ cố ý gặp nhau trong kí túc xá, cô ta thành công trở thành bạn của Mạnh Hân Âm, vì cô ta là sinh viên do Vu Thu Nguyệt giúp đỡ, tình bạn giữa hai người lại càng thêm sâu đậm.
Cô ta nhìn Mạnh Hân Âm phải lòng một tên Yến Chử tốt mã giẻ cùi, nhìn Mạnh Hân Âm phải chịu đựng những bắt bẻ từ hai người chị của tên Yến Chử kia, từ đầu đến cuối, cô ta đều thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn quạt gió thêm củi, thực hiện kế hoạch chung của cô ta và Tống Côn.
Thật ra, Tống Côn vốn dĩ định thay thế Yến Chử để kế hoạch của bọn họ đơn giản hơn, nhưng Mạnh Hân Âm từ đầu đến đuôi đều không có tình cảm nào khác đối với gã, vì thế gã đành phải đi đường vòng để có được khối tài sản khổng lồ của nhà họ Mạnh.
Tên ngốc Yến Chử kia thật dễ lừa, có thể đơn giản tin rằng bọn họ rượu say loạn tính, chỉ là vài giọt máu hồng cùng mấy vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ loang lổ, liền muốn chịu trách nhiệm với cô ta.
Đúng là người đàn ông mà Mạnh Hân Âm thích, mềm yếu không có chút thú vị.
Trên thực tế, đêm đó hắn say giống y như người chết, những việc vốn dĩ hắn ta nên làm, đều do Tống Côn làm, và tất nhiên đứa con trong bụng của cô ta cũng là của Tống Côn.
Sau khi diệt trừ hết tất cả những người ngán đường, Khương Mạt Lị có được tất cả, nhưng đổi lại cô ta phải sống trong hoảng sợ cả ngày lẫn đêm.
Cô ta cùng Tống Côn hiểu nhau hơn bất kì ai, bọn họ làm rất nhiều chuyện, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, đồng thời cũng đề phòng lẫn nhau, lo sợ đối phương sẽ vì khối tài sản khổng lồ, mà làm ra hành động đối phó với mình như bọn họ đã từng làm với Mạnh gia.
Đồng sàng dị mộng, bên ngoài họ là một cặp vợ chồng yêu thương hết mực, nhưng mỗi ngày nằm trên giường, bọn họ đều lo lắng sau khi mình ngủ say, liệu đối phương có bóp cổ mình hay không.
Chẳng bao lâu, họ ly thân, Tống Côn có tiền bắt đầu cặp kè với nhiều người phụ nữ, cô ta cũng dựa vào gia sản của Mạnh gia bao nuôi rất nhiều chàng trai trẻ khỏe mạnh lấy lòng bản thân, bọn họ cùng đồng ý giao tất cả tài sản cho con chung của bọn họ sau khi bọn họ qua đời.
Những người phụ nữ bên ngoài của Tống Côn cũng không hề bớt lo, sinh cho gã một đám con trai riêng con gái riêng, Khương Mạt Lị cũng vì một lần ngoài ý muốn mà mang thai, bởi vì lý do thể chất, cô ta không thể bỏ đứa trẻ.
Mâu thuẫn về con cái đột nhiên xuất hiện.
Khương Mạt Lị không ngờ người kia tàn nhẫn đến vậy, trong lễ thành niên 18 tuổi của con trai bọn họ, gã đã đẩy cô ta xuống bể bơi, nhưng mà không sao, rượu hôm nay gã uống, đã sớm bị cô ta hạ độc.
Cô ta chết, gã cũng nên chết theo cô ta.
Khương Mạt Lị bừng tỉnh vì ngạt thở, đột ngột ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.
"Mạt Lị, cậu sao vậy, có phải mơ thấy ác mộng không?"
Cô bạn giường đối diện thức khuya đọc tiểu thuyết, nghe thấy tiếng động của Khương Mạt Lị nhẹ giọng hỏi.
"Liễu Mi?"
Đây không phải là bạn cùng phòng thời đại học của cô ta sao, cô ta nhớ cô bạn này sau khi tốt nghiệp thì về quê, thi đậu công chức, lấy một người chồng cũng là người cùng quê, không bao giờ gặp lại.
Khương Mạt Lị nhìn mọi thứ xung quanh, không riêng gì Liễu Mi, đây là kí túc xá của cô ta khi còn học đại học, cô ta trở về rồi, cô ta đã sống lại!
"Tớ không có việc gì, chỉ là thấy ác mộng thôi."
Cô ta không biết khống chế âm điệu, để bản thân không quá kích động.
Nhéo đùi một lần nữa, cảm nhận được cơn đau rõ ràng, xác định không phải nằm mơ, Khương Mạt Lị nằm xuống giường, lấy chăn đắp toàn bộ cơ thể của mình.
Quả nhiên là ông trời vẫn còn ưu ái cô ta, để cô ta sửa chữa sai lầm này.
Lần này, cô ta sẽ không ở cùng Tống Côn, Yến Chử tuy rằng mềm yếu nhưng tốt ở chỗ dễ khống chế, lần này, sau khi Tống Côn giúp cô ta diệt trừ cặp vợ chồng chướng mắt kia và Mạnh Hân Âm, cô ta sẽ tiếp quản Mạnh gia một cách thuận lợi.
Cô ta run lên vì kích động, cô ta có nhiều cơ hội hơn Tống Côn, lần này, cô ta sẽ không để gã đàn ông đó có cơ hội gϊếŧ chết chính mình.
*
"Anh Côn, anh sao vậy?"
Người phụ nữ nhìn người đàn ông trên giường mới lúc nãy còn dũng mãnh giờ tự nhiên lại mềm, có chút không vui đẩy đẩy gã.
Người đàn ông này là cô ả vừa câu dẫn được trong quán bar, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cũng rất cường tráng, ai biết được chỉ có thể nhìn chứ không xài được, chưa đến mười giây đã mềm, cảm xúc của cô ả vừa được khơi dậy đã biến mất.
"Cô là ai?"
Tống Côn nhớ rõ gã vừa mới gϊếŧ người phụ nữ Khương Mạt Lị kia, hơn nữa còn bố trí hiện trường thành bộ dạng cô ta uống say ngoài ý muốn rơi xuống nước, sau đó…
Gã vỗ đầu mình, nhớ tới hình như mình làm xong tất cả, chuẩn bị đi đến hội trường yến tiệc, cảm thấy tim đập liên hồi, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Nhất định là Khương Mạt Lị, chỉ có người phụ nữ độc ác như cô ta mới có thể hạ độc gã.
Đáy mắt Tống Côn hiện lên một tia tàn nhẫn, khiến người phụ nữ đang nằm dưới thân gã sợ hãi, không lẽ cô ả câu dẫn một người đàn ông có vấn đề về thần kinh, sao cô ả lại có thể xui xẻo như vậy chứ?
"Cút!"
Tống Côn rời khỏi người phụ nữ, gã chưa thể hình dung được bản thân đang trong hoàn cảnh nào, rõ ràng gã đã chết rồi, tại sao bây giờ gã lại xuất hiện ở một nơi giống như khách sạn chứ.
Vì mới thấy ánh mắt lúc nãy của gã, người phụ nữ cũng không dám cãi lại lời gã, cô ả vội mặc quần áo, xách túi và lao nhanh ra ngoài.
"Phi, cố vấn pháp luật của tập đoàn Hải Âm à, người đàn ông bắn nhanh, tôi sẽ giúp anh tuyên truyền thật tốt."
Người phụ nữ đóng cửa phòng, rồi đứng lẩm bẩm trước cửa phòng khách sạn, khi vừa cởϊ qυầи áo ra, cô ả đã liếc thấy danh thϊếp rơi ra từ túi áo của người đàn ông kia.
Ban đầu thấy bản thân may mắn, tìm được một người đàn ông ưu tú, hàng to xài tốt, hiện tại gã không chỉ đẹp nhưng xài không được mà nhân phẩm còn thấp kém như thế, rõ ràng là gã bắn nhanh, lại còn giở giọng đuổi mình đi.
Người phụ nữ lửa giận bộc phát, giậm mạnh giày cao gót rồi lắc mông bỏ đi.
Ở bên kia, Tống Côn mở điện thoại của mình lên, xem ngày hôm nay.
Gã được sống lại, gã đã sống lại về năm gã 25 tuổi.
Gã đúng là đứa con của số mệnh, chắc chắn ông trời không muốn thấy gã chết trên tay người phụ nữ độc ác Khương Mạt Lị kia.
Tống Côn không biết phải kiềm chế sự kích động của bản thân như thế nào, gã chỉ biết trong 20 năm tới giá nhà đất ở Thiên Tân sẽ tiếp tục tăng, thị trường chứng khoán sẽ mở ra một chu kì tăng giá vào năm tới, gã cũng biết cổ phiếu nào sẽ tăng rất cao.
Lúc này Tống Côn chỉ hận bản thân không có thói quen mua vé số, bằng không chỉ cần mua vài dãy số, hắn cũng có thể có được một chút tài chính.
Đây là năm thứ hai gã trở thành nhân viên chính thức, lương tăng lên là 10.000 tệ một tháng, ở thành phố Thiên Tân có mức chi phí cao này, gã hầu như không để dành được nhiều tiền tiết kiệm, gã lấy điện thoại và kiểm tra số tiền trong tài khoản, trong thẻ ngân hàng và tiền mặt hiện có, lại chỉ có 4000 tệ thảm thương.
Với số tiền này, đừng nói mua nhà, cho dù có ném vào thị trường chứng khoán cũng không thể mua được cổ phiếu tốt nhất.
Nhưng Tống Côn không nản lòng, gã có nhiều lợi thế hơn người khác.
Đời này, tài sản Mạnh gia vẫn sẽ thuộc về gã, nhưng lần này, gã sẽ không để cho Khương Mạt Lị sống lâu như vậy.
Ánh mắt Tống Côn tối sầm lại, tràn đầy tự tin gấp trăm lần.