Bố của Mạnh Hân Âm, Mạnh Quốc Hoa cùng mẹ cô Vu Thu Nguyệt đều là người có tấm lòng lương thiện, hàng năm họ đều quyên góp vật tư cho trường tiểu học ở các thị trấn nghèo khác nhau và còn tài trợ cho những học sinh không thể tiếp tục học tập vì gia đình không có điều kiện.
Hành động này được bắt đầu sau khi hai người họ kết hôn, mà Khương Mạt Lị chính là một trong những học sinh đầu tiên được bọn họ giúp đỡ.
Khương Mạt Lị sinh ra trong một bản làng ở miền núi nhỏ Tây Bắc, có hai em gái và một em trai, chuyện sinh con trai nối dõi tông đường là chấp niệm của thế hệ già trong làng, nhưng đối với ba cô con gái của mình, hai vợ chồng này cũng không hề bạc đãi, thà rằng mình ăn ít một chút chứ không để cho con gái phải nhịn đói.
Khương Mạt Lị rất may mắn, khi vừa bắt đầu học tiểu học, Vu Thu Nguyệt tình cờ quyên góp vật tư đến ngôi làng nhỏ nơi cô ta sống, cũng chính lúc đó cô ta nhận được ưu ái của Vu Thu Nguyệt nhờ vào sự ngoan ngoãn và thông minh của bản thân, nhận được lời hứa sẽ giúp đỡ cô ta đến khi học xong đại học của Vu Thu Nguyệt.
Mức chi tiêu của ngôi làng nhỏ miền núi này không cao, trước khi lên cấp ba, mỗi tháng Vu Thu Nguyệt sẽ gửi cho cô ta 200 tệ, khi đó giá cả cũng thấp, 200 tệ trừ bỏ tiền sinh hoạt, cô ta còn có thể mua chút đồ ăn vặt hoặc kẹp tóc xinh đẹp, đây cũng là đãi ngộ mà các em trai em gái của cô ta không có.
Khi lên cấp ba cô ta phải đi học trong huyện, giá cả cũng tăng lên, Vu Thu Nguyệt nói người đưa tiền mỗi tháng tăng cho cô ta từ 200 lên 300, từ 300 lên 500 tệ, đối với phương diện tiêu dùng, số tiền này cũng coi như đủ sử dụng.
Khương Mạt Lị hiếu thắng, cô ta biết học tập là cách duy nhất để thay đổi cuộc đời mình. Cô ta là một trong số ít những sinh viên đại học trong làng, bố mẹ cô ta đi đến đâu cũng nói rằng cô ta là niềm tự hào của bọn họ, nhưng Khương Mạt Lị lại không thích họ nói như vậy, những thành tựu hiện tại mà cô ta đạt được, đều là nhờ công sức của bản thân và sự giúp đỡ của dì Vu.
Trước khi vào đại học, cô ta thật sự biết ơn Vu Thu Nguyệt.
Sau khi vào đại học, mỗi tháng Vu Thu Nguyệt đều chuyển vào thẻ cho cô ta 15.000 nhân dân tệ, trừ bỏ tiền học phí là 6.000 tệ, còn có tiền mua máy tính và chi phí sinh hoạt một học kì của cô ta, máy tính không cần mua quá đắt, ba bốn ngàn là được, tính ra tiền sinh hoạt hàng tháng của cô ta cũng gần 1.500 tệ, đây là lần đầu tiên Khương Mạt Lị tiếp xúc với số tiền lớn như vậy.
Cô ta cho rằng 1.500 là nhiều, nhưng khi đến Thiên Tân, một đô thị quốc tế thịnh vượng, cô ta phát hiện rằng, 1.500 tệ trừ bỏ ăn căn tin, mua một ít quần áo ở các cửa hàng nhỏ lẻ thì không thể làm bất cứ thứ gì khác.
Bạn cùng phòng của cô ta có thể tùy tiện mua một đôi giày da bốn năm trăm, áo khoác mùa đông từ một ngàn hai đến hai ngàn, trong khi tất cả trang bị Khương Mạt Lị sở hữu lúc đó có lẽ không tới 200 tệ.
Trong lúc cô ta túng quẫn, cô ta gặp được Mạnh Hân Âm và phát hiện ra cô là con gái của dì Vu cùng chú Mạnh luôn giúp đỡ mình.
Trong khi cô ta chỉ có hơn 1.000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng, Mạnh Hân Âm mua một cái túi đơn giản là đã có thể tiêu hết mười tháng tiền sinh hoạt của cô ta, áo khoác của cô cũng đều đến từ những cửa hàng của các thương hiệu nổi tiếng, sờ lên rất mềm mại và thoải mái, giày của cô đều là da thật, đôi giày lúc trước mà người bạn cùng phòng khiến cô ta choáng ngợp vì cái giá bốn năm trăm, còn không bằng con số lẻ của đôi giày rẻ nhất của Mạnh Hân Âm.
Khương Mạt Lị ghen tị, tại sao Mạnh Hân Âm có thể hạnh phúc như vậy, mà cô ta lại không thể có tất cả, cô ta còn đổ lỗi cho Vu Thu Nguyệt cùng Mạnh Quốc Hoa, cảm thấy bọn họ giả nhân giả nghĩa, cảm thấy họ dối trá.
Rõ ràng mỗi tháng cho con gái mình nhiều tiền sinh hoạt như vậy, vì cái gì khi giúp bọn họ lại keo kiệt có đến thế, 1.500 tệ, mua vài thỏi son, mua mấy cái váy xinh đẹp liền hết sạch, lòng ghen ghét của cô ta càng ngày càng lớn, dã tâm của cô ta cũng càng ngày càng lớn.
Vì sao cô ta không phải Mạnh Hân Âm, nếu Mạnh gia tất cả đều là của cô ta thì tốt biết mấy.
Yến Chử nhìn Khương Mạt Lị người đang đi cạnh bạn gái mình, nắm tay cô thường xuyên nói những điều thú vị khiến bạn gái mình vui vẻ, nên dùng phương pháp gì để có thể khiến cho Hân Âm biết rõ gương mặt thật của Khương Mạt Lị.
Tóm tắt chung của thế giới này có thể nói là câu chuyện về ba tên ăn cháo đá bát, mà nguyên chủ của anh chính là cực phẩm trong đám ăn cháo đá bát được con gái người ta giúp đỡ rồi đổi đời.
Thuở ban đầu, phượng hoàng nam kỳ thật chỉ dùng để ám chỉ những người đàn ông sinh ra trong nghèo khó nhưng nỗ lực phấn đấu, chăm chỉ làm việc, đó là một thuật ngữ ca ngợi, nhưng không biết vì sao, theo thời gian, nó lại trở thành một thuật ngữ mang nghĩa xấu.
Hiện tại, phượng hoàng nam dùng để chỉ những người đàn ông có hoàn cảnh nghèo khó, cưới vợ thành thị, dựa dẫm vào gốc gác thành thị của gia đình vợ, có tư tưởng truyền thống, trung thành một cách ngu ngốc với bố mẹ, khi bố mẹ và vợ xảy ra tranh chấp thì thiên vị bố mẹ vô điều kiện, đối với dòng họ bạn bè vô cùng hào phóng, không ngừng đầu tư chi phí lớn, là một người đàn ông thiếu quyết đoán, không bao giờ nói không với dòng họ có lòng tham không đáy.
Mà nguyên chủ mà lần này Yến Chử sở hữu là một người như vậy.
Bố mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn năm anh ta 8 tuổi, tài xế gây tai nạn là một người nghèo khó, chỉ bồi thường 10.000 tệ rồi đi tù, khi đó chị cả của nguyên chủ là Yến Chiêu Đệ mới 13 tuổi, cô kiên quyết bỏ học, về nhà chăm sóc cho em gái và em trai.
Vì bảo vệ ngôi nhà và mảnh đất của mình, Yến Chiêu Đệ không thể không trở thành một người con gái đanh đá hung dữ, em gái của cô ấy là Yến Lai Đệ dưới sự dạy dỗ của cô ấy cũng không thể đi chệch hướng.
Mà làm đứa con trai duy nhất của nhà họ Yến, hai người chị đanh đá càng yêu thương người duy trì hương khói cho gia đình.
Không thể trách Yến Chiêu Đệ và Yến Lai Đệ ngu muội, trong ngôi làng nhỏ nơi bọn họ sinh sống, con trai là tất cả, lúc bố còn sống, hai người họ đã sớm bị tẩy não, và họ kiên định tin chắc rằng chỉ có em trai mới là chỗ dựa lớn nhất cho bọn họ sau khi bọn họ lấy chồng.
Trên thực tế trong những ngôi làng nhỏ hẻo lánh như vậy, quả thật ai không có con trai sẽ bị coi thường, con gái nhà đó lấy chồng sẽ bị tùy ý bắt nạt vì nhà gái không có con trai, vì đa số trong mắt mọi người, bọn họ đều là những cô gái không có anh trai em trai chống lưng.
Nguyên chủ cũng rất thông minh, mỗi lần thi cử đều đứng nhất, Yến Chiêu Đệ không khỏi sinh ra một chút tham vọng, cô ấy muốn bồi dưỡng em trai mình thành một sinh viên đại học, để cho những kẻ lúc trước bắt nạt chị em bọn họ, khinh thường chị em bọn họ phải biết rằng Yến gia các cô tuy rằng không có bố mẹ, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt.
Lúc Yến Chử 13 tuổi học cấp hai, Yến Chiêu Đệ 18 tuổi gả mình cho một người tàn tật, người tàn tật này là em trai của ông chủ một nhà hàng nhỏ trên thị trấn, bởi vì trong nhà có ít tiền, mặc dù bị què, nhưng có yêu cầu rất cao đối với vợ, cần phải có vóc dáng cao, người đàn ông què này cao tầm mét sáu, muốn tìm một người vợ để trung hòa gen, còn phải xinh đẹp, vì gã ngoài cái chân què thì còn hơi ngu ngốc.
Bởi vì yêu cầu như vậy, nên đã kéo dài tới năm 30 tuổi.
Nhìn tướng mạo nguyên chủ là biết gen của nhà họ Yến không tồi, Yến Chiêu Đệ dáng người rất tốt, chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ, da thịt hơi ngăm đen và hơi thô vì làm việc dưới đất, nhưng những đường nét thanh tú hoàn toàn che giấu đi những khuyết điểm đó của cô ấy.
Người què gặp Yến Chiêu Đệ với người mai mối, thỏa mãn ngay lập tức, sẵn sàng đáp ứng yêu cầu hỗ trợ em trai đi học của Yến Chiêu Đệ.
Người què trừ bỏ bị què một chút, tầm nhìn cũng xa hơn, nhân phẩm của anh ta cũng không có vấn đề gì, ngoài ra trong nhà còn mở một tiệm ăn nhỏ, từ đó về sau đồ ăn của ba chị em cũng được tăng lên, đặc biệt năm thứ hai Yến Chiêu Đệ gả cho người què, đã sinh một cặp long phượng thai, ở nhà chồng, Yến Chiêu Đệ nói một không ai dám nói hai, chuyện học hành của nguyên chủ cũng được giải quyết triệt để vì sự hy sinh của người chị cả.
Nhờ chất lượng đồ ăn tăng lên, chị hai Yến Lai Đệ cũng dần dần được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, hình dáng trổ mã của cô ấy còn đẹp hơn chị cả của mình, ban đầu Yến Chiêu Đệ gả cho người què được chút tiền, Yến Lai Đệ cũng được đi học, nhưng cô ấy không muốn học nhiều, miễn cưỡng học xong cấp hai thì nghỉ học.
Gia đình người què tuy có chút tiền nhưng không phải là rất giàu có, nguyên chủ có thể đọc sách, ăn uống vô lo vô nghĩ, nhưng tựa như lại quá khác biệt so với những đứa trẻ trong thị trấn, Yến Lai Đệ cũng như chị cả tin chắc rằng em trai là chỗ dựa lớn nhất của mình, cô ấy nghĩ rằng dựa vào cái gì những đứa trẻ ở đây đều có điện thoại, giày thể thao và quần áo hàng hiệu nhưng em trai cô ấy thì không có.
Khi đó, nguyên chủ đang học cấp ba, còn Yến Lai Đệ cũng vừa lúc hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một người con gái.
Lúc đó cô ấy đang làm bồi bàn trong tiệm ăn nhỏ của anh rể, không biết thế nào, đã quen với một ông chủ nhỏ thường xuyên đến tiệm ăn, ông chủ kia có một nhà máy trong thị trấn, được đồn đại là có giá trị hơn một triệu, ở thành phố lớn, chút tài sản này có lẽ sẽ không lớn nhưng trong thị trấn nhỏ này, ở trong mắt Yến Lai Đệ, thì chính là người đàn ông có tiền đồ nhất mà cô ấy tìm được.
Người đàn ông kia hơn cô ấy hai mươi tuổi, vợ cũ mất sớm để lại cho anh ta một đứa con gái, người ta đồn rằng vợ cũ của anh ta đã bị anh ta chọc cho tức chết, sau khi chôn cất không bao lâu, con gái anh ta đã bị bố mẹ vợ bắt về, việc đàn ông lấy vợ khác cũng không phải hiếm lạ gì, nên hai bên gia đình cũng ít tiếp xúc với nhau nữa.
Yến Lai Đệ rất xinh đẹp, tuy rằng bằng cấp thấp, nhưng cô ấy vẫn dụ dỗ được người đàn ông đó cưới cô ấy đàng hoàng, sau khi đăng ký kết hôn liền tổ chức đám cưới.
Sau khi kết hôn, người đàn ông không thay đổi bản tính trăng hoa của mình, Yến Lai Đệ cũng mặc kệ, Yến Lai Đệ chỉ tập trung lo tiền cho em trai và con trai, chỉ cần là đồ vật cần thiết cho học sinh, Yến Lai Đệ nhất định sẽ chuẩn bị cho anh.
Đối với hai người chị gái này, nguyên chủ rất kính trọng, xuất phát từ lòng ích kỷ, thời điểm mỗi chị gái lấy chồng anh đều không ngăn cản, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người anh rể một què một già, anh lại càng nảy sinh thêm sự áy náy, điều đó cũng như một mầm họa ngầm cho cuộc hôn nhân của anh sau này.