Quyển 3 - Chương 30: Anh trai tốt nhất thế giới 4

“Thời tiết này cũng thật là kì lạ, đã mưa bao nhiêu ngày rồi, mặt đất hứng nước hết lần này đến lần khác, chỉ sợ mầm cây của chúng ta hỏng mất thôi.”

Ngôi làng nhỏ trên núi này không có nhiều hoạt động giải trí, những ngày mưa như thế này thì phụ nữ sẽ tụ tập lại máy áo, vá giày,… còn đàn ông thì sẽ kê vài chiếc bàn ở căn phòng trống trong ủy ban thôn, ở đó chơi bài, đánh mạt chược gϊếŧ thời gian.

Ban đầu, người già trong thôn dự tính rằng cơn mưa này chỉ kéo dài khoảng hai đến ba ngày là cùng, vậy mà hiện tại đã đến ngày thứ năm rồi cơn mưa vẫn xối xuống chưa có dấu hiệu sắp tạnh. Không khí dày đặc hơi nước, đã tháng mười gần sang tháng mười một, trên núi bắt đầu chuyển lạnh, rét thấu tận xương, thậm chí một số người lớn tuổi sức đề kháng kém đã phải mặc cả áo khoác bông lớn để ra ngoài.

“Này mọi người, thời tiết cũng trở lạnh nhanh quá, buổi tối đi ngủ lúc nào cũng phải lấy than đốt để lấy chút hơi ấm mà vẫn không ăn thua. Cái lạnh của mùa đông năm nay thật khác những năm trước, cảm giác như kiểu lạnh thấu từ trong xương tủy.”

Lão Căn Đầu hiện tại đang mặc áo bông dày cùng với khăn quàng cổ kín mít. Lúc trước họ mặc như thế này ít nhất cũng phải tháng mười hai, vậy mà bây giờ, dù cho có ăn mặc kĩ như vậy rồi mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí ông ta còn nhấm nháp đến hai ngụm rượu cao lương do chính nhà tự ủ để làm ấm người.

“Bác à, cháu thấy thân thể này của bác không ổn rồi, hay là nhân lúc hai năm nay dành dụm được ít tiền thì mua đứa con dâu về cho con trai đi, chứ không thì cẩn thận đến lúc xuống lỗ rồi vẫn không có cháu nội mà bế đâu.”

Lâm Hữu Tài cười haha, đánh ra một bộ bom, dưới sự chú ý của tất cả mọi người lại đánh hai lá bài cuối cùng.

"Nào nào đưa tiền đưa tiền." Gã cười haha.

"A…"

Một luồng khí lạnh chui thẳng vào cổ, Lâm Hữu Tài vội vàng nhìn về phía sau, nhưng phía sau gã căn bản không có người, hình như đó chỉ là ảo giác của một mình gã.

"Tên nhóc này đừng có nói bậy, số tiền này của ta chắc chắn đủ dùng.”

Lời nói của Lão Căn Đầu kéo suy nghĩ của Lâm Hữu Tài trở về, gã cũng không nghĩ nhiều, nhìn vẻ mặt tự đắc già nua của ông ta liền cười hỏi: "Sao vậy, mấy ngày nay có phải cái tên trẻ tuổi kia sống trọ ở nhà của ông trả ông không ít tiền, phải không?”

Mọi người trong thôn đều cảm thấy Lão Căn Đầu này vận khí tốt, mấy ngày nay trời mưa to liên tục, đường trên núi cũng không dễ đi, vào lúc này không ai nguyện ý lên núi, nhìn không thấy cảnh sắc đẹp mắt gì thì không nói, còn dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vậy mà lại có một cậu thanh niên nhà Lão Căn Đầu đang lúc mưa to thì lên đây, nói là chờ tạnh mưa để ngắm mặt trời mọc nên đã ở trọ tại nhà của Lão Căn Đầu năm ngày, cộng thêm tiền ăn uống hàng ngày, còn có chi phí tắm rửa nước non cũng phải lên đến tám, chín trăm tệ. Nếu vị kia có thể ở thêm một thời gian nữa thì nói không chừng còn có thể kiếm được bằng việc làm ruộng một năm luôn rồi.

Đất canh tác ở thôn Ngũ Đức này vốn không nhiều, lại chủ yếu là núi non cằn cỗi, bình thường làm ruộng để ăn thì trừ đi khẩu phần của mỗi nhà cũng chẳng còn lại được bao nhiêu, bán chẳng bõ tiền, nhiều người ở đây thường xuyên đi săn bắn để kiếm thêm thực phẩm cho gia đình hoặc dùng thú hoang săn được bán cho người ở dưới núi, một năm kiếm được hai đến ba nghìn đã là nhiều lắm rồi.

"Ha ha ha, cũng là lão già tôi đây vận khí tốt, vừa vặn dựa vào thằng nhóc kia tích góp đủ tiền mua vợ cho con trai tôi." Lão Căn Đầu cười tiếp lời mà mép rộng ra đến tận mang tai luôn rồi.

“Này Hữu Tài, cậu giúp tôi nói với Lại Tam, giữ lại cho tôi một người mông lớn dễ sinh, đừng có để hàng tốt cho đám người trong thôn dưới núi chọn trước hết.”

Lâm Hữu Tài vừa cầm bài vừa gật đầu. Đối với vấn đề này gã và anh trai gã đều rất để ý, người trong thôn không ai biết, kỳ thật mỗi lần có người mua con dâu, hai anh em bọn hắn đều có thể lén rút ra được một ít tiền. Ví dụ như một người phụ nữ bán ba vạn nhân dân tệ thì bọn chúng sẽ rút ra được khoảng trên dưới ba nghìn, đây cũng là lí do vì sao hai người chưa bao giờ túng thiếu, cuộc sống cũng thoải mái hơn người khác.

"Chỉ là hai ngày nay không liên lạc được với anh ấy, không biết có phải là do mưa to chỗ này tín hiệu kém hay không, điện thoại không gọi được, chờ qua vài ngày nữa tạnh mưa cháu sẽ xuống núi tìm anh ấy rồi cùng đi tìm hàng, ông yên tâm, nhất định giữ lại cho ông một người phụ nữ tốt để có thể cùng con trai ông sinh con.”

Lâm Hữu Tài đang nghĩ từ hôm qua điện thoại bàn trong nhà không biết vì sao đều báo máy bận bận rộn, điện thoại cũng không có tín hiệu, chỉ là hiện tại mưa lớn như vậy, gã và anh trai cũng không thể nào xuống núi, cứ như vậy kéo dài.

Trước kia trong thôn cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, có đôi khi người dưới chân núi sẽ phát hiện, sửa tháp tín hiệu lại, có đôi khi người trên núi phải tự mình nhờ vả thúc giục, nhưng không sao cả, người trong núi vốn dĩ đã ít khi dùng những loại phương tiện liên lạc hiện đại kia, so với những thứ đó, đánh bài uống rượu với bọn họ có ý nghĩa hơn nhiều.

Lão Căn Đầu nhận được câu trả lời thỏa đáng mà cười lớn, nếp nhăn nơi khóe mắt và trên trán càng trở nên sâu hơn.

Dù sao ông ta cũng đã chờ đứa con dâu này hơn hai mươi năm, chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao. Ông ta lại còn đang mong cơn mưa này kéo dài thêm vài ngày để có thể có thêm vài nghìn tệ từ vị khách đang ở trọ nhà ông ta kia, như vậy thì chi tiêu cho tết năm nay cũng không cần phải lo lắng gì nữa rồi.

*

“Chị dâu, chị đã nấu cơm chưa?”

Lâm Hữu Tài nói xong đưa ngón tay cái lên liếʍ nước bọt rồi ngồi xuống ghế lấy một xấp tiền lẻ ra đếm, có khoảng hơn bốn mươi tệ, đều là hắn chơi bài cả buổi chiều nay thắng được.

“Nấu rồi, còn có một con cá hấp và một nồi canh xương ninh nhừ, anh trai cậu đã nhắm rượu xong rồi, chỉ còn chờ cậu nữa thôi.” Vợ Lâm Hữu Đức nhỏ hơn gã năm tuổi, chỉ vì liên tục sinh ra ba đứa con gái nên ở trong nhà này luôn phải chịu sự chèn ép của mọi người. Trái lại vợ của Lâm Hữu Tài lại sinh được một đứa con trai, là độc đinh của nhà họ Lâm. Lâm Hữu Đức cũng vì vậy mà đối xử rất tốt với nhà em trai, ngụ ý mong muốn đứa cháu trai này sẽ chăm sóc hắn lúc về già sau này.

Hai anh em nhà này có lẽ cũng biết những chuyện mà mình làm ra không thể bị người khác nắm được thóp vì vậy trước khi con trai Lâm Hữu Tài hiểu chuyện đã đưa hai mẹ con họ đến huyện học tập và sinh sống ở đó luôn, còn mua một căn nhà hơn một trăm mét vuông, cho hai mẹ con tiền sinh hoạt đầy đủ, mỗi tháng hai anh em lại lên huyện thăm họ mấy lần, tiện thể bồi đắp tình cảm.

Về phần ba cô con gái của Lâm Hữu Đức thì không có phúc phận tốt như vậy. Con gái không đáng giá, có thể được ăn được ở đã là không tệ rồi, cái gì mà đọc sách học bài chứ, đợi đến khi đến tuổi lập gia đình thì đổi lấy một khoản tiền sính lễ, như vậy coi như là bọn họ đã cống hiến cho cái này rồi.

Nói đến cũng buồn cười, sở dĩ trong thôn đều là đàn ông là bởi một gia đình không thể nuôi nổi quá nhiều con nên những đứa con gái sau khi sinh ra bị bệnh thì sẽ bị chính ba mẹ ruột của mình vì không muốn bỏ tiền ra chữa bệnh cho mà chết, hoặc cũng có thể là những bé gái vừa sinh ra đã làm chướng mắt gia đình mà bị ném ra sau núi hoặc nhấn chết đuối trong thùng nước.

Chờ con trai của bọn họ lớn lên đến tuổi phải cưới vợ thì bọn họ mới phát hiện, thế nào mà trong thôn không có đến một cô gái vừa tuổi, bọn họ lại phải cắn răng bỏ tiền ra mua một cô gái về làm con dâu, quanh đi quẩn lại như vậy thành vòng tròn mà chẳng ai nhận ra rằng, ngay từ đầu mọi chuyện đã sai mất rồi.

Lâm Hữu Tài đối với người chị dâu này không hề có chút tôn kính nào, một người phụ nữ không thể sinh con trai cho anh trai gã, cho miếng cơm ăn đã là tốt lắm rồi. Hắn ngâm nga vài câu hát rồi đi vào phòng ăn, trong phòng có đốt một chậu than, rất ấm áp. Anh trai gã đang uống rượu, thấy hắn đến liền ngồi dịch vào bên trong, hất cằm ý bảo hắn cởi giày ra. Xương to hầm rất thơm, Lâm Hữu Tài trực tiếp dùng tay cầm một khúc xương lên gặm, tay và miệng dính đầy dầu mỡ còn không quên uống một ngụm rượu.

“Lão Căn Đầu bên kia đã gom đủ tiền rồi, số tiền lần này nhất định có thể về tay chúng ta.” Lâm Hữu Tài giơ mấy ngón tay ra làm hiệu ám chỉ số tiền, thấy vậy Lâm Hữu Đức lập tức vui vẻ.

“Mấy ngày trước Tiểu Bảo không phải nói muốn có một chiếc Ipad sao, vừa hay mua cho nó một cái đi.”

Lâm Hữu Đức có thể nói rất cưng chiều đứa cháu ruột này của mình, chỉ mới nghe nó nói có một lần thôi liền nhớ kĩ. Mặc dù hắn không biết Ipad là cái gì, nhưng dù sao người trong thôn hiện tại muốn mua hai cô con dâu, số tiền đó có lẽ đã đủ mua thứ đồ kia cho cháu trai gã rồi.

“Ha ha, thằng nhóc kia cũng thật có phúc, có được một người bác thương nó như vậy.” Lâm Hữu Tài cười lớn, không hề ngần ngại đem con trai ruột của mình ra làm lí do để moi móc tiền từ anh trai.

“Đó cũng là do Tiểu Bảo thực sự tài giỏi nữa. Mỗi lần đi thi đều giành được vị trí thứ nhất, tương lai sau này thi đỗ đại học rồi ắt sẽ làm nhà họ Lâm ta nở mày nở mặt.”

Lâm Hữu Đức uống cạn rượu trong chén, bỗng nhiên, tiếng sấm chớp trong phòng vang lên một trận, sau đó liền tắt đèn, trong phòng lập tức tối sầm lại.

"Phỏng chừng là bóng đèn hỏng rồi, anh, anh có bóng đèn dự phòng không?" Lâm Hữu Tài buông ly rượu xuống, thả hai chân vốn đang quặn ra, trải xuống dưới nấu đi mang giày.

“Á!”

Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng thiếu chút nữa dọa Lâm Hữu Đức tè ra quần.

"Có... Có thứ gì đó đang túm lấy chân em ..."

Trời rét căm căm, Lâm Hữu Tài cả người sởn da gà, cứng nhắc quay đầu nói với anh trai, cũng không dám cúi đầu nhìn xuống chân.

“Cậu uống nhiều quá rồi đấy à?” Lâm Hữu Đức hừ một tiếng rồi lần đến bên đầu giường, mở tủ lấy ra một ngọn nến rồi dùng hộp diêm đem theo trên người châm nến lên.

“Sợ cái gì chứ, chôn xuống rồi thì chính là đã chết, quỷ thì sao chứ, đâu thể nào quay về gϊếŧ chúng ta được chứ.” Lâm Hữu Đức miệng nói vậy, lòng lại càng không tin trên thế gian này có tồn tại ma quỷ, nhất định cho rằng đó là ảo giác của Lâm Hữu Tài.

“Trên chân cậu chẳng có gì cả, đừng tự dọa mình như thế.”

Hắn từ bên giường bước tới, mắt liếc qua chân của Lâm Hữu Tài, trống trơn, cái gì cũng không có. Lúc này Lâm Hữu Tài mới cảm thấy cái lạnh thấu xương kia dần biến mất, có lẽ thật sự chỉ là ảo giác của gã mà thôi.

Lấy hết dũng khí cúi đầu xuống nhìn, vẫn là chân gã, không hề có thêm bất cứ thứ gì không nên có. Hắn thở phào nhẹ nhõm, mang giày vào đang tính hỏi bóng đèn dự phòng trong nhà Lâm Hữu Đức để ở đâu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía sau lưng anh trai mình, dưới ánh nến chập chờn có một cô gái cả người máu chảy đầm đìa, mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn đỏ rực đang nhìn về phía hắn cười thật lớn.

“Ha ha ha ha ha…”

Em trai hắn rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà lại lộ ra biểu cảm như vậy chứ?

Một giây, hai giây, ba giây...

Lâm Hữu Đức nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng khô khốc, trên người nhịn không được đổ mồ hôi.

"Ha…"

Một luồng khí lạnh từ sau gáy dâng lên, trái tim Lâm Hữu Đức đều lạnh đi một mảng lớn, gã không dám nhúc nhích, hai chân đứng yên, trong lòng thầm mắng người, động tĩnh lớn như vậy mà vợ và mấy con nhãi kia đều giống như bị điếc, không hề chạy ra xem xét một chút nào.

Sau cổ hắn đột nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy, cảm giác giống như bị móng tay ai đó xẹt qua, trái tim gã muốn bay ra ngoài luôn rồi. Tròng mắt Lâm Hữu Đức khẽ liếc, chỉ tiếc là sinh vật kia vừa hay ở ngay chỗ góc mù, không thể nào nhìn thấy được, chỉ là cảm giác ở cổ càng ngày càng rõ ràng hơn...

“A di đà phật, A di đà phật.”

Gã đọc liên tục hai câu phật hiệu, sau đó mạnh mẽ xoay người, vung nắm đấm đập mạnh về phía sau.

Không có bất cứ thứ gì, trong đêm tối mù mịt chỉ có một luồng không khí.

Lâm Hữu Đức sợ đến mức tè đầy ra trên mặt đất, đã không để ý đến em trai cũng đang sợ tới mức phát run mà trực tiếp hướng phía cửa lớn lao ra ngoài.

*

"Những kẻ đó đó bẩn thỉu vô cùng, Nhân Nhân là đứa nhỏ ngoan, không thể dính máu bẩn này biết không?"

Yến Chử ở trong phòng mình, anh đứng, một cô gái mặc váy trắng ngồi trên ghế, ngoan ngoãn đặt hai tay ở trên tay anh.

Nói đến cũng kỳ quái, cô không cách nào chạm vào thực thể của Yến Chử, nhưng Yến Chử lại nghĩ, nếu như đυ.ng vào, không chừng cô sẽ tan biến mất. Lúc này Yến Chử cầm một cái khăn sạch sẽ, rất kiên nhẫn giúp cô lau tay, một ngón lại một ngón, mỗi lần như vậy, ngón tay cô sẽ trở lại dáng vẻ trắng hồng tinh tế, vô cùng xinh đẹp. Chỉ là không được bao lâu, luồng khí màu đen lại một lần nữa xâm nhập, bàn tay xinh đẹp lại nhuốm màu kinh tởm, đến cả móng tay cũng trở nên vặn vẹo không đồng đều.

Ánh mắt cô gái nhỏ trống rỗng, cô không rõ ý tứ của người đàn ông trước mắt này, nhưng lại theo bản năng nghe lời anh, lộ ra vẻ tủi thânn cùng chột dạ khi làm sai.

"Lau sạch sẽ rồi, nhìn Nhân Nhân chúng ta thật xinh đẹp."

Trước mặt bọn họ là một chiếc gương trang điểm, ngày đầu tiên Yến Chử đếm đây liền tỉ mỉ lau sạch bụi trên gương này.

Trong gương chỉ phản chiếu hình ảnh của một mình Yến Chử, cô gái lại kéo tay anh rồi nhìn nhìn vào gương nở nụ cười, không biết cô lại nhìn thấy gì.

Những thứ kia quá mức bẩn thỉu, không thể để cô chạm vào. Máu của những kẻ đó càng kinh tởm hơn, như vậy càng không thể để cô nhuốm dù chỉ một chút, sẽ làm vấy bẩn màu trắng tinh khiết vốn có của cô. Tội lỗi không thể bù đắp bằng tội lỗi. Khóe miệng Yến Chử khẽ nhếch lên, anh không ra tay, em gái anh cũng không làm, vậy để bọn chúng tự tìm đường xuống địa ngục đi, ở đó sẽ có hình phạt thích đáng cho bọn chúng.