Chớp mắt đã sau khai giảng ba tháng, Yến Chử đã làm quen với bầu không khí học tập căng thẳng mà nhiệt tình của sinh viên thời đại này. Lúc này trời đã chuyển ấm, anh mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt do chính vợ đan, một chiếc quần jean rộng thùng thình, xách một túi bánh bao chuẩn bị về nhà.
Tuy Lâm Đinh Đinh là người phía nam nhưng cô rất thích ăn mì phở phương Bắc. Từ lúc bụng cô bắt đầu lộ rõ, dù là Yến Chử hay Yến Tuân cũng không dám cho cô xuống bếp nấu cơm. Bây giờ một ngày ba bữa cơ bản đều do Yến Chử xách túi mang từ trường về.
Căng tin của đại học Yến Kinh rất nổi tiếng, đặc biệt là đầu bếp làm bánh bao vừa thơm vừa dẻo lại đầy đặn. Yến Chử và Yến Tuân mỗi bữa chỉ cần ăn hai cái đã no rồi. Sau khi Lâm Đinh Đinh mang thai thì ăn khỏe hơn, mỗi bữa ăn một cái rưỡi.
Anh thầm nghĩ lúc đi qua chợ tự do thì tạt vào xem có ai mang rau nhà trồng ra bán không. Nếu có thì mua một ít về xào, nấu canh với đậu hũ mua hôm qua, với cả trong nhà còn nửa con gà chưa ăn hết, đồ ăn hôm nay như thế là tạm ổn rồi.
Yến Chử nhìn một túi bánh bao trên tay, cảm thấy càng ngày mình càng có năng khiếu làm bà nội trợ.
"Yến Chử, cậu là Yến Chử phải không?"
Đang đi dưới những tán cây râm mát ở vườn trường, bỗng nhiên Yến Chử bị một thanh niên tầm vóc cao to, bộ dáng tuấn lãng, hào sảng ngăn lại, đi phía sau anh ta còn có bảy tám người nam nữ xa lạ, cùng nhau xông tới.
Yến Chử híp mắt đánh giá người tới, không ngờ thủ đô này nhỏ bé đến vậy, anh chưa tìm tới cửa những người đó đã lộ mặt rồi.
"Cậu về thủ đô sao không nói với mọi người một tiếng, cậu có biết mấy ngày nay dì Cao sốt ruột lắm không?"
Ánh mắt Giang Đông Lâm nhìn Yến Chử khó chịu hết sức, anh ta vẫn luôn không thích người em trai tối tăm âm u mà mẹ kế mang theo, nhìn chỉ khiến cho lòng càng bực. Thế nhưng nó lại học giỏi, hai người chỉ hơn kém nhau một tuổi, thường bị mọi người lấy ra so sánh. Giang Đông Lâm thấy nó cũng chỉ là con chồng trước mà mẹ kế mang đến, ăn uống đồ nhà anh mà còn đòi đè đầu cưỡi cổ.
Bây giờ Giang Đông Lâm mới nhìn đến cách ăn mặc của Yến Chử, lại nhớ tới bọn họ hiện đang đứng ở trong đại học Yến Kinh, trong lòng dấy lên một suy đoán.
Không thể nào, trước kia thành tích của Yến Chử tuy tốt nhưng nó phải xuống nông thôn lao động sản xuất hai ba năm. Kiến thức lúc trước được học phải quên hết rồi mới phải. Mình thi đỗ đại học Chính Pháp bố đã vui lắm rồi, còn bày mấy bàn tiệc ở nhà. Giang Đông Lâm không tin người em trai phải xuống nông thôn này có thể tự mình thi đỗ đại học Yến Kinh.
"Đông Lâm, ai đây? Cậu không giới thiệu với chúng tớ đi à?"
Bạn bè của Giang Đông Lâm đứng phía sau, vui cười chỉ vào Yến Chử đứng cách đó không xa.
Trong số người ấy có một cô gái nhìn dáng dấp của Yến Chử nên có một ít cảm xúc khác lạ. Người có thể đứng ở đây đa số là sinh viên của trường đại học Yến Kinh, mắt cô ta nhìn chiếc đồng hồ tây trên cổ tay Yến Chử, bố cô ta cũng mua một cái để đi tặng. Hồi đó mua mất hơn ba trăm đồng, gần bốn năm tháng tiền lương khiến mẹ cô ta kêu ca mãi.
Cậu nam sinh này mới là sinh viên đã đeo đồng hồ xịn như thế, chắc chắn điều kiện gia đình phải không tệ.
"Đây là con trai riêng của mẹ kế mình, Yến Chử."
Giang Đông Lâm phát hiện mấy nữ sinh đằng sau có hứng thú với Yến Chử. Điều anh ta ghét ở Yến Chử cũng vì ngoại hình. Đặc biệt lúc nhỏ nó trắng trẻo đáng yêu, người lớn ai gặp cũng khen nó.
Anh ta biết Yến Chử rất để ý mẹ và em trai em gái mới sinh nên trước mặt lúc nào cũng tỏ ra thân thiết với người phụ nữ và hai đứa đáng ghét ấy. Anh ta biết Cao Á Cầm luôn muốn lấy lòng mình nên dựa vào đó khiến Yến Chử càng tủi thân.
Anh ta đã chứng kiến nó từ một đứa trẻ hoạt bát cởi mở biến thành một thanh niên trầm mặc u ám. Dù có vẻ bề ngoài đẹp thì sao chứ, sau khi tiếp xúc lâu rồi, người lớn sẽ càng thích đứa nhóc khỏe mạnh sáng sủa khéo nói như anh ta.
Giang Đông Lâm nhìn người thanh niên tóc tai gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng nõn trước mặt. Đôi mắt của đối phương trong vắt, khi nhìn làm anh có cảm giác bị nhìn thấu nội tâm ghê tởm mà anh ta đang che giấu. Điều này khiến Giang Đông Lâm vừa kinh ngạc vừa sốt ruột, dường như cảm thấy mọi thứ đang tuột khỏi sự kiểm soát của anh ta.
"Yến Chử, dì Cao rất lo cho cậu. Cậu đã về cũng không về nhà thăm dì ấy một lần. Mấy hôm nay, dì lúc nào cũng viết thư và gửi đồ tới nơi cậu tham gia sản xuất. Lúc trước không thấy cậu trả lời, còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì, thậm chí chuẩn bị xin nghỉ để đi thăm cậu đấy."
Ngoại hình của Giang Đông Lâm rất giống bố ruột. Mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, nhìn trông vô cùng chính nghĩa, nghiêm nghị. Anh ta vừa lặng lẽ đánh giá biểu cảm trên mặt Yến Chử, vừa không quên bôi nhọ.
"Tôi biết cậu trách dì Cao đưa cậu xuống nông thôn ở, nhưng đấy là do chính sách lúc đó. Mấy năm nay mỗi khi đến sinh nhật cậu, dì đều lấy nước mắt rửa mặt. Cậu không nhớ hồi đó bố cậu phải đi lao động cải tạo, dì Cao đã cực khổ nuôi cậu lớn thế nào sao? Chẳng lẽ công sinh cậu và công nuôi cậu lớn cậu cũng mặc kệ?"
Giọng nói của Giang Đông Lâm rất to và vang, nói năng có khí phách khiến không ít học sinh đi qua thấy một đám người túm lại cũng dừng chân hóng chuyện. Đặc biệt lúc nghe thấy Giang Đông Lâm chính đáng chỉ trích đứa con trai bất hiếu Yến Chử cũng quay ra nhìn anh đầy khinh thường.
"Anh ta là học sinh trường mình à? Lúc trước không ít học sinh phải xuống nông thôn tham gia lao động sản xuất, chỉ vì thế mà mẹ ruột cũng không nhận á? Người kia nói bố anh ta là phạm nhân lao động cải tạo, tôi đoán chắc con nhà tông không giống lông cũng giống cánh rồi."
"Chỉ tiếc gương mặt tuấn tú lịch sự kia, không ngờ lại là đồ bạch nhãn lang."
Giang Đông Lâm nghe thấy những người đi qua nhỏ giọng chỉ trích, đáy mắt thể hiện sự tự đắc. Mặc kệ Yến Chử có phải sinh viên đại học Yến Kinh không, chỉ cần có anh ta, Yến Chử nhất định phải bị anh ta đè đầu.
"Kia không phải Yến Chử à. Cậu ấy là sinh viên năm nhất khoa kinh tế tài chính. Bạn cùng phòng mình về kể chuyện có lần cậu ta đứng lên nói ý kiến của mình khiến cả giảng viên không nói được gì. Không ngờ nhân phẩm của cậu ấy lại như vậy, mất công bạn cùng phòng mình hâm mộ cậu ta."
"Có chuyện này nữa cơ à? Tớ thấy trường mình không chỉ nên đề cao giáo dục kiến thức, còn phải nên đề cao giáo dục tư tưởng sinh viên. Một người có thể mặc kệ mẹ ruột nên bị phê bình nghiêm khắc."
Người vây xem càng ngày càng nhiều, thân phận của Yến Chử cũng bị chỉ ra và xác nhận. Người tới sau không biết chuyện gì người bên cạnh đã kể lại chuyện vừa xảy ra cho nghe. Lập tức, Yến Chử đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Bạn học này, có một điều tôi cần phải phản bác."
Yến Chử không quan tâm Giang Đông Lâm, đi tới trước mặt một thanh niên vừa mới nhỏ giọng chỉ trích.
"Cậu muốn làm gì? Muốn đánh nhau à?" Cậu thanh niên kia không ngờ Yến Chử sẽ trực tiếp tìm mình, bước chân lùi nửa bước, nhìn ánh mắt của người bên cạnh, lại cố lấy tự tin, ưỡn ngực, gân cổ nói với Yến Chử.
"Cậu vừa nói bố tôi là tội phạm bị cải tạo. Tôi chỉ muốn cho cậu biết, bố tôi đã được sửa lại án. Nếu cậu là sinh viên của đại học Yến Kinh, chắc cậu đã nghe qua tên ông ấy rồi. Ông ấy tên Yến Tuân, là giáo sư văn học lịch sử. Môn ấy là môn bắt buộc, chắc cậu cũng từng là học sinh của ông ấy rồi."
Trước khi Yến Tuân bị kết tội, ông chính là giáo sư nổi tiếng của trường đại học Yến Kinh, chủ yếu dạy văn học lịch sử. Môn này trừ ngành văn học triết thì những chuyên ngành khác phải bắt buộc học. Do chính sách thi đại học vừa mới khôi phục, một số giáo sư chưa kịp về, hiện tại lực lượng giảng viên của trường còn thiếu, ba giáo viên văn học lịch sử phải phụ trách cả một khu nhà, vì thế mà Yến Chử mới nói sinh viên trường đại học Yến Kinh đều biết ông cũng không phải nói khoác.
Cậu thanh niên ban nãy còn rất tự tin hiện tại đã giống quả bóng xì hơi, giáo viên văn học lịch sử của cậu ta đúng là Yến Tuân. Hiện tại cậu ta chỉ thấy may mắn vì cậu thanh niên trước mặt không biết tên mình, dù có đi nói với giáo sư Yến cũng không biết cậu ta là ai.
"Yến Chử thế mà lại là con trai của giáo sư Yến. Đúng là không đoán được luôn." Tiếng xì xầm vang lên, những người vừa bôi nhọ Yến Chử lặng lẽ xê dịch ra bên ngoài, sợ mặt mình bị anh ghi nhớ.
"Thật ra bây giờ nhìn mới thấy, Yến Chử giống giáo sư Yến thật đấy. Chỉ có điều giáo sư Yến có tuổi rồi mà Yến Chử vẫn đang là thanh niên, nhìn mặt cậu ấy thì tôi tin lời các giáo sư nói ngày trước rồi. Thầy ấy kể giáo sư Yến được xưng là ánh sáng của Yến Kinh. Ngoại trừ khen thành tích bộ môn thì càng khen ngợi gương mặt của thầy ấy. Nghe nói năm đó không ít giảng viên nữ và học sinh nữ đều thích giáo sư Yến đó. Chỉ tiếc giáo sư Yến là một người đàn ông tốt, trong mắt cũng chỉ có vợ con. Lúc thầy ấy bị phán tội phản quốc, có rất nhiều học sinh nữ đã khóc mấy ngày liền."
"Có chuyện như thế à?"
Người bên cạnh nhìn Yến Chử, lại nhìn Giang Đông Lâm ở một bên, bỗng nhiên nhớ tới những lời nói của Giang Đông Lâm.
Theo lời của Giang Đông Lâm, dì Cao chắc là vợ cũ của giáo sư Yến, hẳn là mẹ ruột của Yến Chử. Có điều lúc giáo sư Yến xảy ra chuyện bà ấy đã tái hôn với bố của Giang Đông Lâm, sau đó mang Yến Chử đến nhà họ Giang. Chắc là tình huống như vậy.
Cứ thế, mọi người nghĩ đến người phụ nữ sau khi thấy chồng chung thủy tận tâm của mình gặp chuyện không may đã không chút do dự bỏ đi, cảm thấy có vấn đề, cũng hoài nghi người vừa chỉ trích – Giang Đông Lâm.
"Đông Lâm, chuyện này là sao?"
Bạn bè của Giang Đông Lâm thấy mọi người chỉ trỏ không chịu được hỏi thầm Giang Đông Lâm một câu.
Giang Đông Lâm đúng là bị oan uổng, anh ta cơ bản không biết chuyện của bố ruột Yến Chử, vẫn nghĩ bố của Yến Chử đang cải tạo ở nông trường Tây Bắc, xuất xứ của Yến Chử vẫn có vết nhơ chứ.
Nếu biết chuyện bố ruột của Yến Chử đã trở lại, vả lại còn là giáo sư đại học Yến Kinh, anh ta sẽ không đời nào nói ra những lời đó. Nếu anh ta ngu như vậy đã không lừa được người phụ nữ khôn khéo như Cao Á Cầm đưa Yến Chử xuống nông thôn rồi.
Giang Đông Lâm nắm chặt tay, nhìn người thanh niên may gió điềm nhiên đối diện. Nó mới đi có hai ba năm, điều gì đã khiến nó thay đổi lớn như vậy?