Chương 01
"Yến Chử, tôi đã xin đại đội trưởng cho cậu nghỉ, hôm nay cậu không cần làm việc đâu, chút nữa cậu đi trạm y tế xin ít thuốc, trong ấm có nước nóng đấy, cậu uống nhiều chút."
Trong căn phòng bùn đất lộ vẻ cũ nát, một thanh niên dáng vẻ thanh tú nhưng tiều tụy nằm trên chiếc giường đất đã chiếm hơn phân nửa phòng, trên người đắp chăn thật dày, mặt đỏ bừng ốm yếu.
Yến Chử nằm trên giường đất, nhìn đám bạn cùng phòng cùng nhau ra ngoài, suy yếu gật đầu.
"Haizz, Yến Chử gì cũng tốt, ngoại hình hay tính cách đều tốt, còn là học sinh cấp 3, chỉ tiếc thân thể hơi yếu, vừa tới tham gia đội sản xuất trong thôn không bao lâu mà đã bị bệnh bao nhiêu lần rồi, mấy người nói xem cậu ấy như vậy nếu như không về thành phố được thì tương lai làm sao bây giờ?"
"Ai biết được, nhưng cậu cũng nói ngoại hình cậu ấy tốt, chỉ cần có cô gái ở trong thôn đồng ý gả cho cậu ấy không phải là được rồi à, có cha vợ tương lai cùng nhóm cậu em vợ giúp đỡ, còn lo lắng không sống qua ngày được à."
"Đừng nhìn Yến Chử tính tình tốt, thật ra lòng dạ còn rất kiêu ngạo, dù sao cũng tới từ thủ đô, có thể cam tâm cưới vợ ở nông thôn à."
…
Tiếng nói bên ngoài càng ngày càng xa, mãi đến khi Yến Chử không nghe rõ, anh mới nhắm mắt lại, tiếp thu ký ức của nguyên chủ và cốt truyện của thế giới này.
Không sai, lúc này Yến Chử đã không phải là Yến Chử lúc đầu, người đàn ông hiện tại tồn tại trong thân thể này, tuy cùng tên nguyên chủ nhưng là một vị khách đến từ thế giới bên ngoài đến, cũng có thể gọi anh là người chấp hành.
Ở ngoài Cửu Trùng Thiên tồn tại một không gian kỳ diệu, tồn tại trong không gian đó, ngoại trừ Chủ Thần và hệ thống mà ông sáng tạo ra, còn lại chỉ có những người chấp hành giống như Yến Chử.
Phần lớn bọn họ đều tử vong do ngoài ý muốn nên không cam lòng, lại do tâm trí hoặc là phương diện nào đó bị hệ thống lựa chọn, chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần gom đủ tích phân, là có thể trở lại thế giới ban đầu, tiêu trừ chấp niệm.
Yến Chử không biết tại sao mình lại bị hệ thống lựa chọn, dù sao thì cuộc đời của anh không có gì để tiếc nuối cả, trừ việc chết hơi sớm, hơn nữa lúc chết vẫn còn là người đàn ông trong trắng.
Nhưng cha mẹ anh vẫn ân ái, sự nghiệp thành công, bạn bè tuy không nhiều nhưng ai cũng tình nghĩa, nguyên nhân chết cũng là do bệnh tật, không tồn tại tình huống ngoài ý muốn bị đuổi gϊếŧ tận cùng.
Cha mẹ anh là điều duy nhất khiến anh không yên lòng, hồi trước cha mẹ không hưởng ứng chính sách con một, em trai anh chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi mà còn giành trước một bước cho cha mẹ có cháu bế. Thời gian anh bị bệnh không ngắn, cha mẹ đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, có lẽ sẽ đau thương, nhưng thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất, có em trai ở đó, anh có thể hoàn toàn yên tâm.
Yến Chử nhiều lúc nghĩ, chẳng lẽ là anh sống quá Phật hệ, nguyên nhân hệ thống chọn anh là để làm anh thoát kiếp xử nam?
Không nghĩ được thì không cần suy nghĩ nữa, Yến Chử chính là một người rộng rãi như vậy, dù sao sống vẫn tốt hơn chết, anh đồng ý điều kiện của hệ thống, trở thành một người chấp hành.
Yến Chử bình tâm tĩnh khí tiếp thu ký ức nguyên chủ và cốt truyện của thế giới này, chờ tiếp thu xong tất cả, bình tĩnh như anh đều không nhịn được muốn chửi bậy.
Không gian thế giới này song song với thập niên 60-70 của Hoa Hạ, hướng đi đại khái giống nhau, chỉ khác ở người lãnh đạo, tiến trình lịch sử hơi có cải biến một chút.
Nguyên chủ Yến Chử, mười bảy tuổi, người thủ đô, năm 1976 tham gia đội sản xuất của một thôn nhỏ. Điều kiện của nguyên chủ không tồi, cha mẹ đều là giảng viên đại học, chỉ tiếc thời vận không tốt, năm đại vận động văn hóa vừa mới bắt đầu, cha ruột anh ta đã bị chính học sinh của mình tố cáo tội phản quốc, mẹ đẻ lập tức ly hôn chồng, dẫn theo nguyên chủ tái hôn, hơn nữa còn đăng báo nói không còn quan hệ gì với cha ruột nguyên chủ.
Lúc ấy nguyên chủ mới bảy tuổi, không phải tuổi trưởng thành gì, ngây thơ mờ mịt, trở thành loại vong ân bội nghĩa trong miệng một nhóm người, đứa con máu lạnh vô tình bất hiếu.
Mẹ nguyên chủ sau khi tái hôn đã sinh ra một đôi trai gái, hơn nữa vợ trước của chồng sau còn để lại một đứa con trai, gần như không có tâm tư quan tâm nguyên chủ. Người mà bà ta tái hôn điều kiện không tồi, về mặt vật chất cũng không bạc đãi nguyên chủ, nhưng sinh hoạt dưới hoàn cảnh áp lực như vậy, bạn bè thân thích của cha ruột bên kia chỉ trỏ, làm tính tình nguyên chủ vừa mẫn cảm vừa tự ti, vẻ ngoài cởi mở, nhưng thực tế bụng dạ hẹp hòi.
Ngày anh ta sinh nhật 16 tuổi, mẹ ruột mặc kệ anh ta phản đối, thay tên anh kế thành tên anh ta trong danh sách tham gia sản xuất ở nông thôn, làm anh ta trở thành thanh niên trí thức. Sức khỏe nguyên chủ không tốt, sinh sống ở nông thôn rất gian nan, nhiều lần bệnh nặng thiếu chút nữa không qua được. Hoạ vô đơn chí là ở năm thứ hai là thanh niên trí thức, nguyên chủ nhận được thư của nông trường mà cha ruột lao động cải tạo gửi tới, kèm một cái túi, là di vật của cha anh ta.
Nhìn nửa phần đầu của cốt truyện, đoán chừng đây chính là quá trình trưởng thành của một tiểu vai ác, quả nhiên, sau khi khôi phục thi đại học, nguyên chủ thi đỗ đại học tốt nhất cả nước, thuận lợi về tới thủ đô.
Lúc sau câu chuyện theo khuôn sáo cũ, nguyên chủ ở nhà châm ngòi khắp nơi, châm ngòi quan hệ của anh kế với cha kế, châm ngòi quan hệ của anh kế với em trai cùng cha khác mẹ, châm ngòi quan hệ của mẹ đẻ với anh kế, khiến cho gia đình ban đầu còn coi là hòa thuận thành gà bay chó sủa.
Cha kế của nguyên chủ được coi là nhóm đầu tiên sau khi trong thế chế công tác bị cắt giảm mạo hiểm mạo hiểm kinh doanh, cùng mẹ đẻ nguyên chủ sáng lập một gia nghiệp không nhỏ, tâm tư của nguyên chủ liền đặt lên gia nghiệp này, anh ta muốn thay thế anh trai kế, thà rằng tất cả gia nghiệp cho hai em cùng mẹ khác cha kế thừa, cũng không muốn cho anh trai kế.
Bởi vì anh ta nhớ rõ, lúc trước nếu không phải anh trai kế nói gì với mẹ đẻ, người phải xuống nông thôn tham gia đội sản xuất kia sẽ không phải mình. Anh ta chỉ còn mỗi mẹ là người thân duy nhất, không dám oán hận mẹ đẻ, chỉ có thể đặt tất cả nỗi oán hận lên người anh trai kế kia.
Chỉ tiếc, vai chính thế giới này không phải anh ta, mà là anh trai kế và bạn gái của anh kế, dĩ nhiên những âm mưu đó của anh ta đều thất bại, hơn nữa kết cục thê thảm, thất vọng mà chết.
Nếu chỉ có thế, Yến Chử tuyệt đối sẽ không nói nguyên chủ cặn bã, nhưng ai bảo tên này lúc trước ở nông thôn, vì không muốn làm nông vụ nặng nề, cưới con gái của đại đội trưởng trong thôn, ỷ vào con gái nhà người ta thích mình, dỗ dành người ta đến xoay quanh, sau khi thi đại học được khôi phục, dụ dỗ cô trộm con dấu của cha mình, vỗ mông cầm giấy giới thiệu học đại học bỏ đi, vứt người vợ nông thôn của mình ra sau đầu. Lúc anh ta rời đi, hoàn toàn không biết vợ mình mang thai.
Yến Chử không thích nhất chính là những tên đàn ông vô trách nhiệm đùa bỡn cảm tình, kể cả có rất nhiều người có lỗi với nguyên chủ, nhưng cô gái nhỏ kia đối xử với anh ta rõ ràng rất tốt, anh ta đã phụ bạc không phải là một tình yêu tầm thường, mà có lẽ là cảm tình chân thành tha thiết nhất dành cho anh ta, không có bất cứ lợi dụng nào duy nhất trên thế giới này.
Con anh ta được cô gái nhỏ năm xưa nuôi nấng, cũng thi đậu trường đại học năm đó anh ta thi đậu, tình cờ gặp gỡ, đứa con ấy đã biết hết tất cả chuyện phát sinh mấy năm qua, buồn cười chính là, lúc qua đời, nhặt xác nhập liệm cho anh ta, lại là người vợ nhỏ đã bị anh ta vứt bỏ từ lâu.
Sắp chết, nguyên chủ mới nhìn rõ cả đời hoang đường của mình, anh ta chính là người hứa nguyện của nhiệm vụ này, hy vọng trở lại lúc ban đầu, lúc này đây, anh ta không muốn làm vai ác trong cuộc đời người khác, nếu có thể, anh ta hy vọng không còn quan hệ gì với gia đình kia, anh ta muốn cha mình vẫn sống tốt, muốn đền bù cô gái năm xưa, còn có con của bọn họ.
"Đinh… nhiệm vụ chính: Làm Lâm Đinh Đinh hạnh phúc, thành công khen thưởng 500 tích phân, thất bại nhốt trong phòng tối năm mươi năm, nhiệm vụ phụ: Cứu sống Yến Tuân, thành công khen thưởng 300 tích phân, nhiệm vụ chi nhánh thất bại không có trừng phạt."
Yến Chử vẫn đang tiếp nhận ký ức chưa tỉnh táo lại, bên tai đã nghe thấy tiếng hệ thống 007.
"Độ khó của thế giới nhiệm vụ thứ nhất là thấp, không có tình huống đặc biệt, xin đừng gọi hệ thống." Dứt lời, đã biến mất trong đầu Yến Chử, thật là tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng.
Yến Chử có chút dở khóc dở cười, với lại cũng chẳng còn cách nào, nghe nói hiện tại hệ thống tại không gian Chủ Thần thiếu trầm trọng, hệ thống 007 là hệ thống đại lão, dẫn dắt rất nhiều người chấp hành, nó đảm nhiệm hệ thống nữ phụ báo thù, hệ thống pháo hôi trở mình, hệ thống tẩy trắng vai ác, hệ thống sủng phi... Một mình nó đủ thứ hệ thống. Yến Chử là người mới, thật đúng là không đáng để 007 hao phí quá nhiều tâm huyết trên người anh.
Hơn nữa, Yến Chử cũng không biết hệ thống định vị gì trên người mình, chắc chắn không phải hệ thống tẩy trắng vai ác gì gì đó chứ? Ổn trọng như Yến Chử, tưởng tượng về sau đời nào mình cũng là đại vai ác, cũng không nhịn được run lập cập.
Có điều, cứu Yến Tuân, anh có thể hiểu là cứu mạng cha ruột của nguyên chủ, nhưng làm Lâm Đinh Đinh - chính là cô vợ nguyên chủ cưới ở nông thôn hạnh phúc, tiêu chuẩn hạnh phúc rốt cuộc lấy gì để phán định đây.
Yến Chử suy nghĩ mãi, dưới áp lực bị nhốt ở trong phòng tối 50 năm, vẫn liều chết ở trong lòng gọi 007 một lần.
"Có chuyện gì!!! Nói!!!"
Mặc dù 007 không có thực thật, nhưng nghe thấy giọng nói này, Yến Chử đã cảm nhận được sự bực tức của nó.
Cũng không thể trách 007, nó vừa mới xử lý một cục diện rối rắm do một trong những ký chủ làm ra, rõ ràng ký chủ đó là hệ thống sủng phi, cô ta chỉ quyến rũ hoàng đế là xong, nhưng ký chủ kia cứ đến mỗi thế giới khác nhau, cô ta không chỉ quyến rũ hoàng đế, mà còn thích quyến rũ cả Vương gia, Hoàng tử, Thái phó... Ngoại hình làm cô ta thấy thích thì cô ta sẽ quyến rũ, rõ ràng một hệ thống sủng phi suýt nữa bị cô ta chơi thành hệ thống nữ chính truyện segg.
007 tuyệt vọng, nhưng người phụ nữ kia lại nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, phạt không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể đi sau mông giúp cô ta dọn dẹp cục diện rối rắm.
"Tiêu chuẩn phán định giá trị hạnh phúc là gì?" Yến Chử chống lại áp suất thấp của hệ thống, giọng nói vững vàng hỏi.
"Có thể mở giao diện hệ thống xem giá trị hạnh phúc, giới hạn là 100, đạt tới 100 là nhiệm vụ chính thành công." Sự bình tĩnh của Yến Chử khiến 007 xem trọng liếc mắt một cái, nó có dự cảm, vị ký chủ này có lẽ có thể đi được rất xa.
Nhưng mà mọi chuyện đều khó có thể đoán trước, nhớ trước đây nó có một ký chủ khác là một cô gái hay ngượng ngùng, hiện tại như lang tựa hổ, hệ thống đứng đắn như nó hoàn toàn không chống đỡ được.
007 rùng mình một cái, nó nhận thấy được nếu nó lại không đi nhìn chằm chằm, đêm nay, ký chủ số 6 rác rưởi liền muốn bò lên giường Nhϊếp Chính Vương, nó phải đi ngăn, nếu không cốt truyện tan vỡ thành dạng gì cũng không biết.
Đối với phong cách hệ thống nói xong liền chạy, Yến Chử đã hơi quen, theo như cách nói của hệ thống, anh mở giao diện nhiệm vụ của mình, quả nhiên phía trên có độ hoàn thành của nhiệm vụ chính cùng nhiệm vụ phụ, lúc này độ hoàn thành của hai nhiệm vụ đều bằng không.
"Anh Yến, em mang theo thuốc hạ sốt đến cho anh này."
Cửa lớn của viện thanh niên trí thức bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh thúy, Yến Chử đóng cửa sổ nhiệm vụ, nếu ký ức của anh không sai, người mới tới hẳn là mục tiêu nhiệm vụ Lâm Đinh Đinh của anh.
Một cô gái nhỏ ngốc nghếch khiến người đau lòng.
*
Lời tác giả:
Rối rắm một ngày cuối cùng vẫn viết bộ truyện góc nhìn nam chính xuyên nhanh này, series này bỗng nhiên có rất nhiều ý tưởng, không khống chế được tay của mình.